Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 318: Mặc Thiên tìm thấy Vũ Tuyết



Lối vào đó đen kịt như một cái hố sâu không đáy.

Cố Thiếu Đình định thăm dò xuống dưới thử.

Không ngờ chân anh vừa đặt lên bậc thang sắt bên mép giếng, thì đáy giếng lại lóe lên một ánh sáng mờ mờ.

Hai anh em nhìn kỹ lại, mới nhận ra —

Lại là một tấm phù.

Nhưng lần này không phải loại bùa chú quái dị thường thấy nữa.

Mà là một vòng tròn đỏ, bên trong vẽ một dấu gạch chéo to tướng.

Hai anh em hiểu ngay —

Đó là Mặc Thiên báo hiệu cho họ: Không được xuống.

Giữa việc xuống hay không, hai người giằng co đấu tranh nội tâm suốt mấy chục giây.

Cuối cùng đành dẹp lo lắng, hiếu kỳ và bồn chồn sang một bên, ngoan ngoãn ngồi chờ ở trên…

Mặc Thiên bị lão Trần vác xuống giếng.

Cô lén liếc nhìn xung quanh hai lần — chỗ này vừa tối, vừa bẩn, vừa bí bách.

Đúng là nơi mà đám chuột chuỗi như bọn chúng sống — cả ngày chỉ chui rúc dưới đất.

Cô bị vác như một cái bao tải trên vai gã đàn ông, lắc qua lắc lại, khiến dạ dày cô như muốn trào ra.

Nếu không vì sợ bên dưới người đông quá, mình khống chế không xuể rồi để bọn chúng chạy thoát, cô chẳng thèm giả c.h.ế.t cho mệt cổ, mệt cả bụng như này.

Trong đầu cô lúc này đã vẽ nguyên một con rùa lên mặt lão Trần.

Đúng lúc này, cũng vừa trùng giờ bọn họ mang cơm xuống.

Nhân danh “tiệc tối”, nhóm lão Trần mang theo cả chục suất cơm hộp xuống hầm.

Cả nhóm đi suốt bốn mươi phút mới đến nơi.

Mặc Thiên lén ngước mắt nhìn lên — cuối cùng cũng thấy ánh sáng.

Có đèn, có mấy căn phòng nhỏ, không còn cảm giác như hang chuột nữa.

Một cánh cửa nhỏ hé mở, vài người đẩy cửa bước vào.

Trong phòng có tổng cộng sáu người — ba người đang làm việc, Vũ Tuyết ngồi ở giữa, còn lại là hai ông lão đang phụ giúp cô.

Ngoài ra có ba người đàn ông mặc đồ công nhân mỏ, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, đứng một bên giám sát.

Thấy có người bước vào, mới có một người giám sát đứng lên:

“Làm gì mà giờ mới tới?”

Lão Trần không thèm trả lời.

Đi thẳng vào, vứt Mặc Thiên xuống đất:

“Con ranh c.h.ế.t tiệt này, nhìn thì gầy mà sao nặng thế không biết.”

Mặc Thiên trong lòng: Lần sau nhất định nghiên cứu ra phù “kích thủy lực”, cho ông mệt c.h.ế.t luôn.

Vũ Tuyết đang chăm chú làm việc, nghe tiếng động bèn ngẩng lên nhìn về phía người bị ném trên đất.

Chỉ một thoáng nhìn tấm lưng trong bộ đồ công nhân ấy, cô đã nhận ra ngay — là Mặc Thiên!

Nhưng Mặc Thiên vẫn nằm im không nhúc nhích, không có phản ứng gì.

Tim Vũ Tuyết như muốn nhảy lên cổ họng, tay cầm d.a.o khắc cũng run rẩy.

Một lúc lâu sau cô mới cố giữ bình tĩnh, giả vờ hỏi bâng quơ:

“Lại bắt thêm người nữa à?”

Lão Trần lạnh lùng phun ra hai chữ: “Người chết.”

“Cái gì!” Vũ Tuyết hoảng hốt quay phắt lại.

Nhưng liếc nhìn kỹ, cô xác định Mặc Thiên vẫn còn sống.

Lão Trần nhìn chằm chằm Vũ Tuyết:

“Cô gái này đến để tìm cô, đúng không?”

Vũ Tuyết ngập ngừng vài giây, mới trả lời:

“Tìm tôi thì sao chứ, cũng chẳng cứu được tôi, các người mới là người lợi hại.”

“Hừ.” Lão Trần cười khẩy:

“Tự biết thân biết phận thì tốt. Bố mẹ cô kẹt ở đây hai mươi năm còn trốn không được, khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo đại ca chúng tôi, đừng mơ mộng nữa.”

Vũ Tuyết hừ lạnh, không buồn đáp lại, quay đầu tiếp tục làm việc.

Lão Trần không nói thêm gì, ra hiệu bằng mắt với cấp dưới.

Một người mang theo hơn chục suất cơm hộp, theo anh ta rời khỏi phòng.

Hai người khác thì ở lại, bắt đầu chia cơm cho mọi người.

Một tên giám sát cầm hộp cơm lên, lầm bầm:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Lại lôi thêm một người nữa? Không phải còn năm ngày nữa là rút khỏi đây rồi à? Cái chỗ quỷ quái này ai mà chịu nổi?”

Một công nhân phụ trách mang cơm vừa cười vừa nói:

“Xong đợt đất tử sa này là chuyển đi rồi. Con nhỏ này không đưa theo đâu, dám chọc giận nhị ca Trần, phải cho nó nếm chút đau khổ chứ! Đến lúc đó cứ vứt nó ở đây, cho nó đói chết!”

Không ngờ hắn vừa nói xong thì “chát!” — một cái tát nổ bên má.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Má hắn lập tức đỏ rực, sưng vù, người cũng đơ tại chỗ.

Người đối diện hắn cũng sững sờ không kém, tay còn giơ giữa không trung:

“Gì vậy? Không, không phải tôi đánh đâu!”

“Không phải mày thì ai? Tao mới tăng ca trên kia có hai ca, không xuống thay ca cho mày là mày hậm hực rồi phải không? Thằng khốn, dám tát mặt ông hả? Ông đập c.h.ế.t mày giờ!”

“Thật không phải tôi! Cứu mạng, không phải tôi mà!”

Một người nói không rõ, một người không thèm nghe.

Hai bên lập tức lao vào nhau đánh đấm.

Mọi người trong phòng đều c.h.ế.t lặng, quay đầu nhìn hai kẻ đang vật nhau.

Chỉ có Vũ Tuyết hơi nghiêng người, lén liếc về phía Mặc Thiên.

Chỉ thấy cô nàng đã lén quay mặt sang bên, nháy mắt, vẻ mặt đầy phấn khích như đang hóng trò vui.

Vũ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Là cô lo quá rồi.

Trên đời này, ai có thể là đối thủ của con nhóc này chứ?

Cô ngồi thẳng lại, tiếp tục công việc trong tay.

Cô đang sửa một ấm tử sa sáu cánh thời Minh mạt — công đoạn này phải làm một lần cho xong, nếu không, cổ vật này coi như hỏng hẳn.

Phía bên kia, Mặc Thiên cũng không rảnh rỗi gì.

Hai tên đánh nhau càng lúc càng hăng,

Cô cũng “giúp đỡ” những người can ngăn bằng cách… đẩy họ vào trận.

Ai can, người đó ăn đấm.

Kết quả — một trận đánh giữa hai người, biến thành đại chiến năm người.

Cho đến khi cả đám bị đánh cho mặt mũi bầm dập,

Mặc Thiên mới nhẹ nhàng ban tặng cho mỗi người một lá bùa định thân.

Chỉ thấy ba giám sát, hai công nhân đưa cơm, như quân cờ domino, lần lượt “rầm rầm” ngã xuống sàn.

Hai ông lão đang phụ việc cho Vũ Tuyết sợ đến mức rùng mình.

Mặc Thiên bước về phía họ một bước,

Hai ông lập tức ôm n.g.ự.c lùi lại một bước:

“Đừng g.i.ế.c chúng tôi! Cô nói gì, chúng tôi nghe hết!”

Vũ Tuyết vội vàng lên tiếng:

“Hai người này là bậc thầy hỗ trợ tôi, cũng bị bọn họ bắt vào, Thiên Thiên, đừng bắt họ.”

Nghe vậy, Mặc Thiên giơ tay ra cười:

“Đừng sợ, tôi tới để cứu mọi người mà.”

Hai ông lão kia cũng là chuyên gia phục chế cổ vật,

Một người bị bắt vào đây 5 năm, người kia tận 11 năm — lâu đến mức không dám mơ ngày được về nhà.

Nay nghe vậy, hai người lập tức quỳ phịch xuống, rơi nước mắt:

“Cô gái, cảm ơn cháu! Tưởng c.h.ế.t già ở đây rồi chứ!”

“Cảm ơn cháu! Lão già này năm nay 66 rồi, tưởng chẳng bao giờ còn gặp lại người thân nữa!”

Hai người cảm động rơi lệ, suýt nữa dập đầu bái Mặc Thiên như thần tiên.

Lúc này, công việc trong tay Vũ Tuyết vẫn chưa dừng lại.

Vừa tiếp tục làm việc, cô vừa nói với Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, chị phải đợi đất tử sa khô lại mới đi được, còn khoảng hơn mười phút.

Bố mẹ chị ở một căn phòng rất xa, lúc nãy Trần nhị ca là người mang cơm tới cho họ — nếu em đuổi theo hắn, chắc chắn sẽ tìm được!”

“Thiên Thiên… nhờ em đấy!”

Những gì Vũ Tuyết nói, Mặc Thiên đã nghe được gần hết qua máy nghe lén.

Trước đó, Trì Tu Viễn đã từng đưa Vũ Tuyết đi gặp bố mẹ cô một lần, nhưng không cho nói chuyện — chỉ lén cho cô nhìn họ từ xa.

Trì Tu Viễn uy h.i.ế.p cô: nếu chịu theo hắn, sẽ thả bố mẹ và chữa bệnh cho bố cô.

Nếu không, năm ngày nữa khi bọn chúng rút đi, bố cô sẽ bị bỏ lại đây — dưới lòng đất này, gọi trời không thấu, gọi đất không nghe, sẽ bị bỏ đói đến chết.

Vì vậy, ngay khi được gặp bố mẹ, Vũ Tuyết đã lập tức báo tin cho Mặc Thiên.

Mặc Thiên gật đầu với cô:

“Em đi tìm. Chị ở đây chờ em.”

Dù tay vẫn không ngừng làm việc, nhưng khi nghe câu nói đó, mắt Vũ Tuyết đã đỏ hoe.

Giây phút này, mọi lời nói đều không thể diễn tả được sự cảm kích của cô dành cho Mặc Thiên…

Mặc Thiên không để ý đến tâm trạng ấy.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục hành động.

Trước khi đi, cô quay đầu lại, niệm vài câu chú, thu lại một tấm bùa.

Chỉ thấy tấm phù có vẽ dấu “X” đỏ lóe sáng rồi bay vèo về tay cô…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com