Trong đường hầm vang lên đủ loại tiếng hét thất thanh.
Mặc Thiên nhanh chóng nhận ra – bọn người kia đã gọi viện binh.
Lúc nãy cô mới mò mẫm phát hiện ra, đường hầm dưới đáy giếng này tạo thành hình chữ “Hồi”, rất nhiều ngã rẽ.
Rất có thể bọn chúng sẽ chạy lối bên kia để thoát ra ngoài.
Mặc Thiên đang ở đoạn sâu nhất gần cuối đường hầm.
Nếu giờ mới đuổi theo, bọn chúng có khi đã chuồn mất rồi.
Cô lập tức vận dụng “Càn Khôn Quyết” để kích hoạt lá bùa truyền âm dán trên người Vũ Tuyết.
Ngón tay cô lóe sáng.
Rồi giọng Mặc Thiên vang lên trong đầu Vũ Tuyết:
“Tiểu Tuyết, Trì Tu Viễn đang đưa ba mẹ chị bỏ trốn. Mau bảo nhị ca và lục ca chặn bọn chúng lại!”
Vũ Tuyết lúc này đang bọc cái ấm tử sa trên bàn.
Nghe giọng Mặc Thiên đột ngột vang lên trong đầu, tay cô khựng lại vì sốc.
Lúc này trong phòng đã tụ tập rất nhiều người – già có, yếu có, bệnh tật cũng không ít – họ đã bị giam cầm mấy chục năm, tinh thần hoảng loạn, chưa gì nghe tiếng động mạnh liền ôm đầu chạy loạn khắp nơi.
Cố Thiếu Đình đang cố gắng trấn an và dẫn mọi người rút lui an toàn.
Nghe Mặc Thiên thông báo, Vũ Tuyết lập tức quay sang Cố Bạch Dã, giọng đầy lo lắng:
“Thiên Thiên nói Trì Tu Viễn đang đưa ba mẹ em chạy trốn!”
Cố Bạch Dã khựng lại vài giây, sau đó lao đến giúp cô bọc nốt cái túi vải:
“Vậy còn chờ gì nữa, đuổi theo chứ còn gì!”
Đường hầm cực dài.
Dù là căn phòng gần cửa vào nhất thì cũng phải mất 20 phút mới chạy ngược được ra.
Lúc này, Cố Thiếu Đình đang dẫn cả đoàn người già yếu đi ra ngoài.
Cố Bạch Dã thấy vậy biết không thể chờ.
Mà cũng không thể để Vũ Tuyết – đang mang bầu – chạy theo anh được.
Anh quay lại, đập nhẹ lên tay cô:
“Tiểu Tuyết, em đi cùng mọi người. Anh ra ngoài cứu người trước!”
“Lão Lục!” – Vũ Tuyết gọi anh lại, rồi định tháo lá bùa hộ thân trên người mình – “Anh mang theo cái này!”
Cố Bạch Dã thấy vậy vội giữ tay cô lại:
“Em giữ đi! Anh có bùa rồi, em lo cho mình trước!”
Nói xong câu đó, không đợi Vũ Tuyết đáp lại, anh đã xoay người chạy đi.
Dù gì thì đó cũng là ba mẹ vợ, không cứu về được thì còn mặt mũi nào gặp lại vợ nữa!
Cố Bạch Dã gần như bật chế độ chạy nước rút.
Khi gần đến miệng giếng thì anh mới phát hiện – tiếng động lớn lúc nãy chính là do nơi này bị đánh sập.
May là phần đất đá sập xuống chưa hoàn toàn bịt kín, còn một khe nhỏ phía trên vẫn lộ ra chút ánh sáng.
Anh lập tức leo lên đống đất đá, dùng tay bới từng chút một, cố mở ra một khe đủ chui lọt người.
Cùng lúc đó, hai gã công nhân bên ngoài đang chuẩn bị bịt kín khe hở, định vĩnh viễn chôn sống đám người bên trong.
Không ngờ, họ chưa kịp bịt thì đã thấy Cố Bạch Dã từ bên trong đang cố bới ra.
Hai tên nhìn nhau cười nham hiểm rồi bước tới:
“Còn có đứa chui lên à? Thế thì cho mày đi trước vậy!”
Nói xong liền vung xẻng đập tới.
Nhưng không như mong đợi – xẻng chưa kịp chạm vào người Cố Bạch Dã thì cả hai tên đã hét thất thanh:
“Á á á —!”
Một tên bị đá từ trên rơi trúng bàn chân, chiếc giày bị bóp méo méo mó.
Tên còn lại thì chẳng hiểu sao đầu xẻng lại bay vèo ra, đập ngay vào trán mình.
Hai gã lăn lộn gào khóc như heo bị chọc tiết, một ôm đầu, một ôm chân, nhảy nhót trên đống than như phát điên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Bạch Dã nhìn hai tên mà không khỏi sửng sốt.
Tặc lưỡi: “Bùa của con nhóc kia đúng là lợi hại thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bảo sao Vũ Tuyết dạo này gan to hơn hẳn.
Nếu là anh, chắc cũng muốn “hóa thần” đi nghênh ngang như vậy.
Anh tranh thủ lúc hai tên còn đang loạn, nhanh chóng chui qua khe, thoát ra ngoài.
Vừa ra, anh lập tức cho mỗi tên hai cú đấm, đánh gục không chút nương tay.
Sau đó anh tiếp tục chạy lên phía trước.
Bên ngoài, đám người của Trì Tu Viễn đang chuẩn bị bịt kín miệng giếng.
Không ngờ chưa kịp bịt thì tiếng hét từ dưới vang lên.