Vừa rồi lúc động đất, bọn họ đứng bên ngoài gõ cửa, gọi người, nhưng bên trong im ắng như thể chẳng có ai.
Thực ra, những người ở trong phòng đúng là không nghe thấy gì cả. Bên trong bên ngoài bị cách ly hoàn toàn, cứ như không cùng một không gian vậy.
Cố Bạch Dã căng thẳng nhìn ông nội, cha mình và cái lão thất nhà hắn, kẻ chuyên làm người ta tức c.h.ế.t mà không đền mạng: “Mọi người gặp được cao tổ phụ chưa?”
Thực ra, lúc anh em bọn họ chào đời thì cao tổ phụ đã mất từ lâu.
Bảo có tình cảm gì, thì không có.
So với cao tổ phụ, họ càng muốn biết hơn—mọi người có gặp ma không…
Cố Chấn Hồng đứng ở cửa từ đường, thấy mấy thằng cháu chặn đường, bực bội lấy quải trượng đập mỗi đứa một cái: “Tránh ra, có tí mắt nhìn không hả?”
Sáu anh em xoa xoa mũi, ngoan ngoãn dạt sang hai bên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Dù bình thường bên ngoài có oai phong cỡ nào, nhưng đứng trước mặt ông nội, mấy anh em đều ngoan như cừu non, chỉ dám ngoáy đuôi kêu be be.
Mặc Thiên theo sau bước ra.
Cố Bạch Dã lập tức túm lấy cánh tay cô: “Thiên Thiên, mọi người gặp ai rồi?”
Mặc Thiên thản nhiên đáp: “Lão quỷ nhà họ Cố.”
“……” Cố Bạch Dã giật giật khóe miệng.
Con nhóc này mà nói được một câu dễ nghe, chắc hắn cảm động phát khóc mất…
Hôm nay gọi hồn, mục đích chính là gọi Cố Tư Niên, cao tổ phụ của nhà họ Cố.
Vì chiếc nhẫn kia là do ông ta mang về.
Nhưng dù sao cũng đã gọi hồn, vậy sao không nhân tiện gặp thêm vài người?
Cố Bạch Dã thuận miệng hỏi: “Sao không gọi luôn cao tổ mẫu, tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu ra cùng?”
Hắn không biết rằng, thuật gọi hồn cực kỳ tiêu hao nguyên khí.
Và còn một câu nói rất đúng: “Mời thần dễ, tiễn thần khó.”
Mời ma cũng vậy…
Anh gọi ta đến, ta đến.
Anh bảo ta đi? Xin lỗi, không nỡ đâu…
Mặc Thiên liếc xéo lão lục nhà họ Cố: “Muốn gặp họ thì cứ cố mà tìm đường chết. Đến lúc đó muốn gặp ai thì gặp, còn có thể mời họ cùng ăn tro hương, nhận tiền giấy, đánh mạt chược nữa.”
Cố Bạch Dã: “……”
Nhịn…
Không nhịn nổi…
Nghĩ đến mẹ già, lại cố nhịn…
…
Cố Chấn Hồng đứng trên bậc thềm giữa sân.
Ông ngoắc tay gọi Mặc Thiên lại đứng bên cạnh mình.
Sau khi hai ông cháu đứng ngay ngắn, Cố Chấn Hồng trịnh trọng tuyên bố với cả nhà:
“Lão tổ nhà chúng ta giờ đã dọn vào trong chiếc nhẫn của Tiểu Mặc Thiên. Từ nay về sau, lời của Tiểu Mặc Thiên chính là lời của lão tổ, ý của Tiểu Mặc Thiên chính là ý của lão tổ.”
Hả???
Anh em nhà họ Cố đồng loạt quay sang nhìn chiếc nhẫn trên tay Mặc Thiên, rồi lại nhìn ông nội…
Bệnh điên có lây sao?
Mới một tiếng đồng hồ thôi, sao tự dưng lão gia nhà họ cũng có vẻ không bình thường rồi…
Cố Chấn Hồng không nhận ra sự hoài nghi của đám cháu.
Ông tiếp tục ra lệnh: “Tiểu Mặc Thiên đại diện cho lão tổ nhà họ Cố. Tất cả các cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chọc con bé tức giận. Nếu không, chính là bất kính với lão tổ!”
Anh em nhà họ Cố: “……”
Mấy người bọn họ đồng loạt đen mặt, không ai lên tiếng hưởng ứng.
Dùng sự im lặng để bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ.
Cố Chấn Hồng còn không hiểu mấy đứa cháu này sao?
Ánh mắt ông lướt qua bọn chúng.
“Gia huấn nhà họ Cố: Phải nghe lời Mặc Thiên. Ai không nghe, thì đừng mang họ Cố nữa. Ta sẽ bôi đen tên nó trên gia phả, chỉ chừa lại cái mặt để đời sau cười nhạo.”
“……”
Gia huấn này do học sinh tiểu học viết đấy à…
Chỉ cần có tí học vấn trung học, cũng không thể làm ra trò gà nhà mổ nhau ngớ ngẩn như vậy được.
Nhưng sáu anh em chẳng ai muốn làm chim đầu đàn.
Lúc này mà đứng ra phản đối, khác nào một người gánh tội thay cả sáu.
Thế là cả đám đồng loạt im lặng, rất ăn ý.
Cố Chấn Hồng coi như bọn chúng đã ngầm đồng ý, hờ hững quét mắt cảnh cáo từng đứa.
“Không nói nghĩa là không có ý kiến. Sau này nếu Tiểu Mặc Thiên đến méc ta, cứ chờ xem ta trừng trị mấy con thỏ hoang tụi bây thế nào.”
Nói xong, ông phất tay: “Được rồi, giải tán.”
Dứt lời, ông ôm ngực, chống gậy quay vào nhà, miệng còn lẩm bẩm:
“Hôm nay thấy ma rồi, phải về tịnh tâm mới được…”
Ông cụ về phòng.
Cả sân cũng dần tản đi, ai làm việc nấy.
Cố Hưng Quốc đã thu xếp xong trường học cho Mặc Thiên từ hôm qua, hôm nay định dẫn cô đi nhập học.
“Thiên Thiên, đi với ba, ba đưa con đi gặp hiệu trưởng.”
“Không đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mặc Thiên từ chối ngay lập tức, không chút do dự: “Hôm nay con có việc rất quan trọng.”
Nhìn vẻ nghiêm túc của cô, Cố Hưng Quốc lập tức đoán được.
Chắc chắn con gái nóng lòng muốn giải trừ kiếp nạn của nhà họ Cố.
Cô nhóc này nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng đối với gia đình lại rất chân thành.
Cố Hưng Quốc thấy lòng ấm áp.
Ông quay sang dặn dò: “Lão Lục, con làm tài xế cho Thiên Thiên đi.”
Con gái sẽ tạt cho ông gáo nước lạnh để tỉnh táo lại ngay.
Cố Bạch Dã không dám không chở Mặc Thiên đi.
Con nhóc này mới thêm ông nội vào WeChat, còn để lại số điện thoại nữa.
“Súng luôn nhắm vào kẻ đầu tiên xông lên.”
Hắn không muốn làm người đầu tiên ăn đạn…
Mặc Thiên lên xe.
Cố Bạch Dã đạp ga, chiếc xe địa hình lao ra khỏi sân. “Có chuyện gì mà em háo hức dữ vậy?”
“Không biết.” Mặc Thiên nghiêm túc trả lời.
Cố Bạch Dã nhíu mày: “Không biết mà cũng đi xem?”
Mặc Thiên: “Em tính ra được.”
Cố Bạch Dã: “……”
Cạn lời.
Chỉ có thể vô điều kiện tin vào cái miệng quạ đen của cô…
Cố Bạch Dã lái xe theo hướng Mặc Thiên chỉ.
Họ đến một khách sạn thương mại cao cấp ở Thượng Kinh.
Hai người đi thẳng lên phòng họp tầng 12.
Quả nhiên—
Bên trong bên ngoài đông nghìn nghịt người vây quanh.
Cố Bạch Dã vừa bất lực vừa câm nín liếc con nhóc đi bên cạnh.
Đúng là cái miệng của Mặc Thiên.
Những gì cô nói, trời cũng bắt phải tin.
Hôm nay, bước chân của Mặc Thiên nhanh gấp ba lần bình thường.
Niềm vui của dân hóng chuyện ăn dưa thể hiện rõ ràng trong nhịp chân của cô.
Xem náo nhiệt là sở thích từ bé của Mặc Thiên.
Ở thôn Đại Đạo, mỗi sáng cô đều gieo quẻ cho chân núi, nếu biết dưới đó có người sắp cãi nhau hay đánh nhau, cô sẽ hí hửng chạy xuống.
Sau đó, ngồi chồm hổm trước cửa nhà người ta chờ xem kịch.
Lên thành phố, đây là lần đầu tiên cô tính ra được một vở hay mà mình muốn xem.
Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc chen vào hội trường.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ quý phái đang đứng chính giữa, nước mắt lưng tròng.
Bà ta đặt tay lên đầu một chàng trai trẻ đang cúi gằm.
“Con trai tôi rất ngoan, từ nhỏ chưa từng làm chuyện xấu. Tiền tiêu vặt của nó cũng đều đem đi làm từ thiện. Sao có thể ăn cắp tranh! Nếu không phải có kẻ che giấu thủ phạm, vụ án này đã sớm phá xong rồi!”
Lời của bà ta đầy ẩn ý, lập tức kích động cảm xúc đám đông.
Nam nữ già trẻ vây xung quanh, người cầm máy ảnh, kẻ giơ điện thoại, ai nấy đều cố dí màn hình vào sát mặt người phụ nữ trung niên.
“Bà Trần, ý bà là gì? Là đang nói cảnh sát bảo vệ kẻ trộm tranh sao? Người đó là Vũ Tuyết à?”
“Vũ Tuyết là con dâu nhà họ Cố, nhưng tập đoàn Cự Phú cũng là một công ty lớn. Chẳng lẽ cảnh sát muốn bao che cô ấy mà dám đắc tội với nhà họ Trần?”
“Nhị thiếu gia nhà họ Cố và vợ cũ đều là cấp cao trong cục cảnh sát, có phải họ đã thông đồng nội bộ không?”
Hàng loạt lời đồn dồn dập bùng lên, chẳng khác nào pháo liên thanh.
Người phụ nữ ở giữa chính là Dư Hân Mỹ, vợ hiện tại của Trần Kiến Nghiệp—ông chủ tập đoàn Cự Phú.
Bà ta đương nhiên sẽ không nói thẳng cảnh sát đang làm lá chắn cho Vũ Tuyết.
Nhưng đám phóng viên và streamer mà bà ta sắp xếp đã tạo được dư luận theo đúng hướng.
Giờ bà ta chỉ cần diễn tiếp, khóc lóc tố cáo sự “tàn ác” của cảnh sát là đủ…
Mục đích của bà ta là ép tội trộm tranh lên đầu Vũ Tuyết.
Dù sao cảnh sát cũng không có bằng chứng chứng minh con trai bà ta là kẻ trộm!
Dư Hân Mỹ khóc thảm thiết.
Một vòng “diễn viên” xung quanh cũng hùa theo.
Đúng lúc này—
Giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng cười khẽ: “Phụt.”
Âm thanh trong trẻo, sảng khoái vô cùng.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng cười.
Chỉ thấy một cô bé mặc đạo bào, ôm mèo đen trong lòng, khóe môi nhếch lên, lúm đồng tiền nhỏ trên má xinh xắn vô cùng.
Cô từ tốn ngẩng đầu, giọng điệu châm chọc:
“Con trai bà bẩn lắm. Hôm nay chính là ngày hắn ta lộ nguyên hình. Bà cứ từ từ mà khóc, đừng để chảy hết nước mắt sớm quá.”