“Vân Hòa, nàng chờ ta được không?”
“Chỉ hai năm thôi, ta sẽ gửi thư đều đặn mỗi tháng.”
“Nếu có một ngày thư không đến nữa… thì nàng cũng không cần chờ nữa.”
“Hãy để ngoại tổ mẫu chọn cho nàng một người thích hợp, vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại.”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, khẽ lắc đầu, nghẹn ngào nói:
“Không cần phải như thế…”
Hắn nhìn ta, ánh mắt nghiêm túc:
“Kỳ thực, ngay từ ngày ta tự đập gãy chân mình mới có thể bảo vệ được nàng, ta đã có ý định này. Chỉ là… vẫn chưa có cơ hội.”
“Nàng là tiểu thư được nuông chiều trong nhung lụa. Nhị đệ sắp bước vào quan trường, tam muội cũng sắp gả đi.”
“Còn ta hiện giờ, căn bản không bảo vệ nổi mọi người.”
“Ta không muốn cứ mãi yếu thế như thế này. Ta cũng muốn… có thể che chở cho các người bình an vui vẻ.”
…
Phương Cảnh Hiên rời đi.
Ngày về… chưa định.
Ba năm sau, biên cương đại thắng.
Nhị Hoàng tử thuận lợi đăng cơ.
Phương Cảnh Hiên nhờ có công cứu giá nơi tiền tuyến, lại thêm mấy năm nơi sa trường chinh chiến không ngừng, vì thế hắn được phong Hầu, trở thành người được tân Hoàng trọng dụng nhất.
Mà ta, cũng được ban cho danh hiệu Cáo Mệnh Phu Nhân ở hàng nhị phẩm, danh chính ngôn thuận làm Hầu phu nhân.
Hôm ấy, ta lật giở xấp thiệp mời trong tay.
Cứ hai tấm thì có một tấm mang ẩn ý dò xét xem Phương Cảnh Hiên có ý định nạp thiếp hay không.
Ta ôm hết thảy thiệp, ném thẳng lên án thư trước mặt hắn.
Phương Cảnh Hiên bị cắt ngang công việc, ngẩng đầu nhìn ta, bất đắc dĩ hỏi:
“Sao thế này?”
Ta không đáp, chỉ hất cằm ra hiệu nhìn lên bàn.
Ai ngờ hắn xem càng lâu, khoé môi cười càng rõ.
Ta giận không chịu nổi, định vơ lấy chén trà bên cạnh ném thẳng vào đầu hắn.
Còn chưa kịp động tay, đã bị hắn kéo vào lòng.
Hắn in một nụ hôn nhẹ lên giữa mi tâm ta, thấp giọng dỗ dành:
“Phu nhân không cần lo, cũng chẳng cần thử lòng ta. Tâm ý ta với nàng, trời đất chứng giám—cả đời này, ta tuyệt không nạp thiếp.”
Ta hừ khẽ một tiếng:
“Tốt nhất là chàng nên nhớ cho kỹ. Nếu dám trái lời, cứ chờ làm một nam nhân cô độc suốt đời đi.”
Hắn thở dài một hơi, nói như oán như than:
“Có thành kẻ cô độc hay không thì ta không biết, nhưng nước mắt của phu nhân ta, nhất định có thể nhấn chìm cả Hầu phủ đấy.”
“Vì mạng nhỏ của ta, ta đành phải trung trinh với nàng thôi.”
“Chàng cút đi cho ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hết.
Truyện cute qué các bác ơiii, Gia viết thêm 1 chút về cái kết cho viên mãn nhaaa, có gì sai sót mong các nàng rộng lòng bỏ qua ạ, xiexie mng rất nhiều