Hoàng Sơn thôn Quỷ vực giống như một mảnh địa ngục màu đen, đưa tay ra không thấy năm ngón, tựa như một vực sâu không đáy, không có giới hạn, lại như thông đến lối vào địa ngục, khí tức âm lãnh phả thẳng vào mặt. Giờ phút này, từng con từng con lệ quỷ đang không ngừng rơi xuống trong đó, bị Quỷ vực thôn phệ. Đồng thời ra tay, không chỉ có Dương Gian và Tô Viễn, còn có Chu Đăng, Phiên Hưng, Đại Cường và Lão Ưng. Bọn hắn không thể tùy ý như Tô Viễn và Dương Gian, chỉ có thể hợp lực với nhau, nhưng hiệu quả cũng không hê chậm. Theo hành động của bọn họ, số lượng lệ quỷ giảm dần, tình hình mất kiểm soát có chuyển biến tốt đẹp, thi thể của lão nhân vốn muốn ngã xuống cũng chậm rãi ngồi thẳng lại một chút. Mặc dù hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần tiếp tục thì cũng có thể giảm bớt tốc độ mất cân bằng, thuận lợi sống sót qua hôm nay. Nhưng đột nhiên, Đại Cường phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh khủng. Chỉ thấy hắn chạm vào một con lệ quỷ rất kỳ lạ, con quỷ đó toàn thân trên dưới đều là những khối thịt thối rữa, ngay cả áo đen trên người cũng rách rưới, như thể đã bị ăn mòn không còn hình dáng, trên thân không có một mảng da nào lành lặn, ngũ quan trên mặt càng mơ hồ không rõ, không thể nhìn ra hình dạng khuôn mặt, chỉ duy trì hình dáng người. Nhưng chính là con quỷ đó, nhìn qua không có gì quá khác thường, xen lẫn trong đám lệ quỷ mà không chút nào nổi bật, thế mà khi Đại Cường chạm vào, trên người hắn lập tức xuất hiện dấu hiệu thối rữa tương tự. Nhìn qua, dường như không thể nào nghịch chuyển, mặc dù hắn cũng là người ngự quỷ, có thể tự mình điều khiển năng lực linh dị, nhưng với tình huống trước mắt thì không có chút tác dụng nào. Rất nhanh, từ bộ phận chạm vào con quỷ đó, huyết nhục của hắn bắt đầu thối rữa với tốc độ cực nhanh, toàn bộ quá trình, từ thân sắc thống khổ của Đại Cường nhìn ra, dường như đau đớn đến mức không muốn sống, hắn lăn lộn trên mặt đất, nhưng vẫn không cách nào làm cho tình huống thay đổi. Huyết nhục nhanh chóng thối rữa, mất đi hoạt tính, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, lộ ra xương trắng. "Ngươi làm sao rồi?" Thấy cảnh này, Lão Ưng vô thức muốn tiến tới đỡ Đại Cường dậy, nhưng lại bị Chu Đăng kéo lại. "Đừng qua đó, ngươi muốn chết sao?" "Hắn... Hắn đây là..." "Không thể cứu được, đây không phải là thứ mà ngươi ở cấp độ này có thể đối phó. Hắn chạm vào con quỷ đó, hơn phân nửa là đã bị nhiễm phải một loại nguyên rủa linh dị đáng sợ, cho nên mới có tình trạng hiện tại. Mặc dù quỷ vì nguyên nhân nào đó không thể động đậy, nhưng linh dị lực lượng vẫn còn, có lẽ không giết chết được ngươi, nhưng lại có thể ăn mòn thân thể của ngươi. Hiện tại hắn chính là đang ở tình trạng đó.' Lệ quỷ trong tình huống này vẫn còn uy hiếp sao? Nghe đến đây, Lão Ưng liền hiểu ra, chỉ có thể dừng bước chân, tiếc nuối nhìn Đại Cường. Người ngự quỷ quả thực rất mạnh, nhưng cũng rất yếu ớt. Sau tiếng kêu ngắn ngủi, rất nhanh cả người Đại Cường bị linh dị lực ăn mòn đến mất đi ý thức, như thể đã dính phải một loại nguyền rủa cực kỳ khủng khiếp, căn bản không có cách nào cứu. Dù sao hắn không phải như Tô Viễn hoặc Dương Gian, cùng lắm thì vẫn có thể khởi động lại. Chỉ là khởi động lại kiểu linh dị này, không phải ai cũng có thể học được. Lúc này, Sở Nhân Mỹ đi tới, vì cũng là lệ quỷ nên không có gì phải cố ky, nàng trực tiếp nắm lấy cái xác thối đáng sợ kia. Sau một khắc, hắc quang hiện lên trên thân nàng, cái xác thối trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Nhưng đồng thời, đôi tay tưởng như hoàn mỹ và ngây thơ của nàng cũng xuất hiện hai vết đen, nhìn giống như máu ứ đọng, lại giống như thi ban. Đây là cái giá phải trả khi chạm vào con quỷ đó, nhưng vì nàng cũng là lệ quỷ nên điểm linh dị ăn mòn này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Rất nhanh, máu ứ đọng liên bắt đầu chậm rãi nhạt đi, có vẻ qua một thời gian nữa sẽ triệt để biến mất. Thế nhưng Đại Cường vừa chết, đối với những người còn lại, áp lực lập tức tăng thêm, nhưng họ cũng không dám dừng lại. Bởi vì Tô Viễn và Dương Gian đều đang hành động, những người khác không dám dừng lại, nếu không sẽ bị cho là trong lúc này mà còn lười biếng, điều đó không hề hay ho chút nào. Giờ phút này, Phiên Hưng bắt lấy một người giấy màu đen, định ném nó vào Quỷ vực của Tô Viễn, nhưng khi vừa chạm vào người giấy đó, người giấy bỗng nghiêng đầu lại, trên trang giấy vẽ ra khuôn mặt quái dị quay vê phía hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Trong nháy mắt đó, mồ hôi lạnh của Phiên Hưng toát ra ngay lập tức. Đáng sợ hơn nữa, cái đầu giấy đó từ từ ngẩng lên, đang hướng vê phía hắn. Phiên Hưng muốn lui lại, nhưng người giấy đã nắm lấy cánh tay hắn, khiến hắn không thể thoát ra được. Người giấy giống như phát hiện con mồi, nó cười, một nụ cười vô cùng méo mó, giống hệt như trên giấy đã vẽ. Chỉ nghe thấy Rắc' một tiếng, cánh tay của Phiên Hưng bị bẻ gấy. Rõ ràng thứ trước mắt này chỉ là một người giấy, vậy mà lại có thể bẻ gấy cánh tay của một người bình thường. Đúng lúc hắn nghĩ mình sẽ chết, sau một khắc, một đôi tay nhỏ bâm đen nhẹ nhàng bẻ gãy cánh tay người giấy, để hắn có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Phiên Hưng, chưa hoàn hồn, lui lại phía sau, nhìn sang bên cạnh, thấy Toshio đang há miệng nhai cánh tay người giấy, đồng thời dùng đôi mắt không có con ngươi đen láy nhìn hắn. Không lâu sau, con quỷ kia liền bị Toshio kéo đi. "Được cứu rồi..." Phiên Hưng vừa sợ hãi, vừa may mắn. Với sự ra tay đồng loạt của mấy người, số lượng quỷ đang giảm nhanh chóng. Những con quỷ này không hê biến mất, cũng không bị áp chế, mà chỉ bị chuyển đến Quỷ vực của Sở Nhân Mỹ. Nhưng với cường độ và tính đặc thù của Quỷ vực của Tô Viễn, việc thoát ra không dễ dàng chút nào. Lúc này, lão nhân đã một lần nữa ngồi dậy, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, hung ác và quỷ dị, theo số lượng lệ quỷ giảm, linh dị cân băng lại một lần nữa trở lại. "Có thể dừng tay được rồi." Khi đến một mức độ nhất định, Tô Viễn nói với Dương Gian: "Những con quỷ trong đại đường cơ bản đều đã được thanh lý, những con còn lại đêu không đơn giản, tiếp tục sẽ rất phiên phức, thấy tốt thì nên dừng." Dương Gian nghe vậy nhẹ gật đầu, nhìn đại đường trống rỗng, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phân nào. Giờ phút này, ngoài khu vực sân vườn thì cơ bản không còn quá nhiều uy hiếp. "Vậy nghỉ ngơi một chút đi, tiếp theo vài giờ sẽ không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể lơ là, phải để ý xem liệu trong khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ có xảy ra điều gì không. Nhưng với việc đã đưa đi nhiêu lệ quỷ như vậy, tin rằng sẽ không còn chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra." Thời gian tiếp tục trôi qua. Từng giờ từng giờ trôi qua, ngày thứ năm càng ngày càng đến gần. Thời gian đã đến 11 giờ 30 phút. Lúc này, đám người thấy thi thể lão nhân trong quan tài không còn cứng đờ nữa, mà từ từ nằm xuống, giống như đã dùng hết hơi cuối cùng, không còn cách nào tiếp tục áp chế cổ trạch. Chỉ là quỷ còn chưa tiếp tục hành động, nửa giờ còn lại cũng đang chầm chậm trôi qua. Cuối cùng. Vào lúc chuông đồng hồ điểm 11 giờ 50 phút, biến hóa xuất hiện. Thi thể lão nhân cuối cùng cũng không còn cứng đờ nữa, triệt để nằm xuống trong quan tài, trên mặt hung ác và nghiêm túc một lần nữa biến thành vẻ an tường, dường như thọ hết chết già vậy. Ngày thứ tư phúng viếng triệt để kết thúc, đồng thời tang phục cũng mất đi tác dụng vào giờ phút này. Dù sao đây vốn là đồ chuẩn bị cho việc phúng viếng, giờ ngày thứ tư đã qua, mất hiệu lực cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng loại mất hiệu lực này, đối với những người còn lại đang ở hậu đường là không thể nghi ngờ sẽ mang đến cái chết. Bởi vì áp chế của cổ trạch triệt để mất hiệu lực. Hậu quả là các lệ quỷ xung quanh sân vườn đều bắt đầu hoạt động, đôi mắt quỷ dị chuyển động, cổ cứng ngắc vặn vẹo, từng khuôn mặt tĩnh mịch nhìn vê phía này. Đây không phải chỉ là một vài lệ quỷ có thể hoạt động, mà là tất cả các lệ quỷ đều có thể hoạt động. 12giờ. Lão Ưng vội vàng kêu lên. Ngày thứ năm tại cổ trạch, quỷ yến, bắt đầu. Lệ quỷ đang tràn vào cổ trạch, ngay cả màu đỏ trong quan tài lão nhân cũng không thể ngăn cản. Thi thể lão nhân kia dường như triệt để yên tĩnh, không có bất kỳ dị thường nào. Mà giờ phút này người sống sót lại vẻn vẹn chỉ còn Tô Viễn, Dương Gian, Chu Đăng, Lão Ưng, Phiên Hưng năm người. Không đúng, còn phải tính thêm một người Dương Tiểu Hoa, chỉ là Dương Tiểu Hoa may mắn được Tô Viễn thu vào nhà ma, tránh thoát khỏi cái chết. Cho nên giờ phút này đang ở trong nhà ma cùng chơi đùa vui vẻ với quả dừa, chắc là rất sung Sướng. Lúc này chính là lúc cơm trắng trước mộ phát huy tác dụng. Không chân chừ chút nào, Tô Viễn trực tiếp lấy ra cơm trắng, ba bát lớn bằng sứ thanh hoa, ba bát cơm không sinh không tử đặt trước quan tài màu đỏ. Dĩ nhiên, trước mộ phần không chỉ có nhiều như vậy, nhưng Tô Viễn cũng không định lấy hết ra. Đừng đùa, món này hắn bỏ vàng thật bạc thật mua, làm sao có thể tặng không cho người khác được. Cho Dương Gian một bát, Tô Viễn nói với Chu Đăng, Lão Ưng và Phiên Hưng: "Mặc dù thứ này là của cổ trạch, nhưng ta đã tốn tiền mua, cho nên không thể cho không các ngươi được. Hiện tại ta cho các ngươi ba lựa chọn: một là dùng năng lực của mình mà vượt qua, hai là trả gấp đôi giá để mua lại từ ta, thứ ba là ký văn tự bán mình, làm việc cho ta đến chết. Các ngươi tự chọn đi. Nghe đến đây, Chu Đăng và những người khác quả thực muốn chửi thê. Đây chẳng phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm khó người khác sao! Nếu bọn hắn đủ năng lực, cần gì phải nhìn sắc mặt của hai người này, đã sớm tự làm một mình hoặc rời khỏi nơi quỷ quái này rồi. Còn điều kiện thứ hai, quỷ tiên là thứ bọn hắn không có khả năng có, hơn nữa dựa theo lời của Tô Viễn, còn phải trả gấp đôi giá để mua lại, không phải là hố người saol Rõ ràng hắn chỉ lấy ra một phần, vậy mà chuyển tay muốn kiếm lại gấp đôi? Còn điều thứ ba thì càng không cần nói, lòng dạ hiểm độc, vắt kiệt sức của người khác còn hơn cả xưởng bóc lột. Dù sao những ngày qua, bọn hắn chủ yếu dựa vào Tô Viễn và Dương Gian mới có thể sống sót, nếu không thì e là ngay cả ngày thứ hai cũng không sống qua được. Cho nên giờ phút này nếu cự tuyệt, chỉ có thể chuyển đổi thân phận mà thôi, Chu Đăng có lẽ còn cơ hội sống, nhưng Lão Ưng và Phiên Hưng căn bản không có chút hy vọng nào. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Phiên Hưng cứng lại, trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Ta... không có quỷ tiền, nhưng ta dùng 1 tỷ mua, cộng thêm 100 ki lô gram hoàng kim, được không... Số tiên lớn như vậy, dù hắn là người ngự quỷ, cũng không phải dễ dàng mà có, nhưng trong tình huống này, hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu không có bát cơm này, thêm nữa không có sự bảo hộ của Tô Viễn, hắn thực sự sẽ chết. "Một tỷ? Hoàng kim?" Tô Viễn sâu kín nhìn hắn, trên mặt biểu lộ bình tĩnh: "Ngươi nghĩ rằng những vật này đối với đội ngũ này quan trọng lắm sao? Hay ngươi nghĩ rằng ta thiếu 1 tỷ cùng 100 ki lô gram hoàng kim?” Phiên Hưng lập tức nghẹn lời, giống như... đối phương thực sự không thiếu những thứ này. Dù sao với thân phận và địa vị của Tô Viễn, chỉ cần hắn muốn, chắc chắn có rất nhiều thế lực tranh nhau dâng lên, không muốn cũng không được. Một người ngự quỷ đỉnh tiêm có tác dụng không thua gì một vũ khí hạt nhân hình người, cho dù không thể kết giao, thì cũng tuyệt đối không thể đắc tội. Đây cơ bản là nhận thức chung của tất cả các thế lực. Lão Ưng thì phản ứng rất dứt khoát, trực tiếp giơ hai tay nói: "Ta chẳng có gì cả, nếu ngươi không chê, vậy sau này ta liên theo ngươi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chắc là phải bao ăn bao ở đấy chứ?” Hắn ngược lại nhìn rất rõ, nếu không phải hai người này, có lẽ hắn đã sớm chết rồi. Nhiệm vụ lần này mức độ nguy hiểm cao không bình thường, hoàn toàn không phải là thứ hắn, người bình thường ở tầng bốn chuyên đưa tin có thể tiếp nhận. Tất cả dường như đều chuẩn bị vì hai người này. Bây giờ có cơ hội ôm bắp đùi, cớ sao lại không làm? Chu Đăng thì càng dứt khoát hơn: "Hai vị đều là nhân vật cấp cao của tổng bộ, ta chắc chắn sẽ nghe theo các ngươi. Ba người, hai người đã tỏ thái độ, Phiên Hưng tự nhiên cũng không thể làm gì khác hơn, lúc này còn không biết điều, chỉ sợ chưa đợi quỷ ra tay, Tô Viễn sẽ động thủ trước. Thấy mấy người đều rất thức thời, Tô Viễn hài lòng gật nhẹ đầu, ném hai bát cơm qua: "Bát cơm này cân máu tươi làm môi giới, sau đó cho lệ quỷ ăn, đồng thời không thể rời đi quá xa. Nếu không, quỷ dù có ăn hết cũng vô dụng. Nhớ kỹ, nhất định phải nhuốm máu tươi của người sống, điều này rất quan trọng." Nói rồi, trên người Tô Viễn hiện lên hắc quang, ngay sau đó hắn cùng Dương Gian lập tức biến mất tại chỗ, vẫn như trước, ẩn nấp trong Quỷ vực. "Thật có hiệu quả sao?" Nghe lời Tô Viễn, Chu Đăng hơi nghi ngờ một chút, nhưng lập tức liền cắt da, để máu tươi nhuộm đỏ bát cơm. Hai người khác cũng làm theo. Giờ phút này không còn do bọn hắn chân chừ nữa, quỷ đã đến gần. Cũng ngay khi họ làm tất cả điều này, cảnh tượng khó tin xuất hiện. Những lệ quỷ đến gần, vậy mà thật sự không hê tấn công bọn họ, mà chỉ lấy đi một hạt cơm nhuốm máu đỏ. Ngay sau đó, thân hình của chúng mờ đi, biến nhạt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ, giống như bị ngăn cách trong một loại Quỷ vực nào đó. "Thật sự có hiệu quải Cơm nhuốm máu có thể làm lệ quỷ ăn, khiến chúng tạm thời đình trệ hoạt động!" Nhìn thấy cảnh này, ba người vui mừng quá đỗi. Bất kể thế nào, cuối cùng cũng có cơ hội sống sót. Dù sao với một bát cơm cho mỗi người, hoàn toàn đủ để họ chống đỡ đến khi quỷ yến kết thúc vào ngày thứ năm.