Một cảnh tượng trước mắt đã triệt để phá vỡ sự hiểu biết của Thẩm Lâm. Tô Viễn đã khiến người ta khó mà lý giải được, nhưng vì sao ngay cả Dương Gian cũng khiến người ta cảm thấy khó hiểu như Vậy. Lại có thể để lại một con chó trong trí nhớ sao? Đây là một hiện tượng không thể nào hiểu được. Theo lẽ thường, thời kỳ này Dương Gian không có khả năng tiếp xúc đến bất cứ chuyện gì liên quan đấn linh dị. Con lang khuyển màu đen từ sau lưng Dương Gian bước ra, thân hình của nó dường như không phải chân thật, giống như đám sương mù đen đặc ngưng tụ mà thành, không phải là một con chó có thân thể bằng máu thịt. Tuy nhiên, cho dù là con chó đó cũng vậy, rõ ràng nó đầy sự kiêng kị với đám quan tài ngưng tụ từ màu đen kia, không dám tới gân, cũng không lựa chọn khởi xướng tấn công những xúc tu kia, mà chỉ hướng vê phía Thẩm Lâm - người bị Quỷ Hồ điều khiển - mà gâm nhẹ. Rất nhanh, tiếng gâm đó như hiệu lệnh, tiếng gâm nhẹ của dã thú cũng vang lên bốn phía xung quanh. Xuất hiện không chỉ có một con chó, mà từ trong bóng tối xung quanh, cũng có nhiêu con lang khuyển màu đen đi ra. Mỗi một con lang khuyển đều giống hệt nhau, hung ác và đầy sự quỷ dị. Chỉ trong chốc lát, trên thao trường đã tập hợp hơn mười mấy con lang khuyển với hình thể to lớn. Và số lượng chó săn vẫn còn tiếp tục tăng lên. Nói đùa cái gì đây, con chó này... không, con quỷ này lại dọc theo ký ức mà truy đuổi sao?” Trong lòng Thẩm Lâm nổi lên cơn sóng động trời. Hắn hiểu ra rằng, trong trí nhớ của Dương Gian đã để lại một con chó, không, phải nói là một con quỷ lệ giống hình dáng chó. Quỷ Hồ thông qua ký ức xâm nhập đến nơi này, con chó kia trong trí nhớ cũng sẽ phát hiện và đuổi theo. Điều đáng sợ nhất là, lệ quỷ điều khiển Thẩm Lâm chỉ có một con. Nhưng Dương Gian lại có thể gọi được những con chó từ các điểm ký ức khác nhau, bởi vậy càng lâu quỷ ở đây, càng nhiều chó săn đuổi tới. Nhưng điều phiền toái nhất lúc này là, lệ quỷ đầu nguồn Quỷ Hồ vẫn đang bị đám xúc tu từ quan tài ngăn chặn, không thể rời đi. Cái gọi là tiến thoái lưỡng nan chính là hình dung tốt nhất cho tình cảnh này. Dù cho quỷ có sử dụng lưỡi rìu màu đỏ với mục đích chặt đứt những xúc tu kia, nhưng cũng không làm được gì. Đây là cảnh tượng mà Thẩm Lâm chưa từng thấy. Kể từ khi hắn thu hoạch được chiếc rìu màu đỏ này, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải thứ không thể chém đứt. Thật khó mà hiểu nổi, rốt cuộc trong chiếc quan tài kia là cái gì? Sợ rằng không ai có thể đưa ra câu trả lời. Theo thời gian trôi qua, chó săn ngày càng nhiều, mỗi một lát lại có thêm vài con lang khuyển màu đen xuất hiện xung quanh. Dường như không có hồi kết. Hiện tại, xung quanh quỷ đã tụ tập ít nhất hai mươi mấy con lang khuyển. Quỷ và lang khuyển giằng co, đồng thời cũng đang đối kháng với đám xúc tu không rõ kia. Từ đầu đến cuối, Tô Viễn vẫn chưa hề xuất hiện. Đây là một điều khiến người ta khó hiểu, nhưng Thẩm Lâm lại có một dự cảm không rõ ràng. Có lẽ Tô Viễn đang ở trong chiếc quan tài kia. Vậy nên bốn năm trước trong trí nhớ của Tô Viễn chỉ tồn tại một chiếc quan tài như vậy sao? Có vẻ như vì chờ đợi quá lâu, những con chó săn đã mất kiên nhẫn. Đột nhiên, một con lang khuyển to lớn dẫn đầu hành động, chỉ với một tiếng gầm nhẹ, nó liền lao về phía lệ quỷ, muốn xé tan nó ngay trong thế giới ký ức này. Quỷ theo bản năng làm ra phản ứng. Đây là phản kích giữa những linh dị, là bản năng của lệ quỷ, không liên quan đến cầu sinh. Nó từ bỏ việc chặt đứt những xúc tu, thay vào đó, giơ cao lưỡi rìu, bổ mạnh về phía con chó đang lao tới. Lưỡi rìu này là một vật phẩm linh dị, chỉ cần bổ trúng, con lang khuyển kia liền ngã xuống ngay lập tức, thân thể vỡ ra, nằm bất động trên mặt đất, sau đó dần dần tan biến ngay trước mắt. Một nháy mắt giao đấu, quỷ đã thắng. Tuy nhiên, tập kích không hề dừng lại, ngay sau đó, những con lang khuyển xung quanh đồng loạt tiến lên, nhào vào lệ quỷ, trong chớp mắt đã vùi lấp và nuốt chứng nó. Tiếng cắn xé, tiếng gâm gừ vang lên không ngứớt. Dù vậy, quỷ cũng đang chống cự, nhưng trên thân thể của lệ quỷ đã bắt đầu xuất hiện những vết thương dữ tợn, đồng thời, càng nhiều lang khuyển bị rìu chém trúng, lập tức ngã xuống và chết ngay tại chỗ. Dù có bao nhiêu lang khuyển chết đi, xung quanh vẫn xuất hiện thêm càng nhiều lang khuyển mới. Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, dường như vô tận không dứt. Dân dần, quỷ trở nên ngày càng suy yếu, thân thể bị cắn xé nát vụn, phá thành từng mảnh. Và ngay lúc này, đám hắc ám ngưng tụ thành quan tài bỗng nhiên nhúc nhích, giống như một vật sống, chậm rãi tiến vê phía trung tâm chiến trường. Trên đường tiến tới, những con lang khuyển khác lại tránh né, dường như cũng không muốn tiếp xúc với nó. Thế cục chuyển tiếp bất ngờ trong nháy mắt, và ở bên ngoài, trong hiện thực, trên chiếc thuyền nhỏ, Dương Gian rõ ràng cảm giác có điều không ổn. Thân thể của hắn ướt đẫm, nước đang không ngừng nhỏ giọt từ người hắn. Hiện tượng quỷ dị này lập tức khiến sắc mặt hắn biến đổi, nhưng còn chưa kịp có hành động gì, đột nhiên. 'Âm!. Dường như có vật nặng rơi xuống, chiếc thuyên nhỏ bỗng chìm xuống, bị ép mạnh vào trong nước. Là Tô Viễn! Chẳng hiểu sao, giờ phút này hắn lại trực tiếp từ không trung rơi xuống, không biết có biến cố gì xảy ra, ngã thẳng xuống chiếc thuyền quỷ, khiến chiếc thuyền đạt đến giới hạn, không ngừng chìm xuống. Ngay lập tức, một lượng lớn nước hồ bao phủ lấy thuyền. Nước hồ âm u lan tràn, chiếc thuyền nhỏ màu đen không còn cách nào nổi lên được nữa, vì Tô Viễn đang nằm bất động trên thuyền, khiến thuyền trực tiếp chìm vào Quỷ Hồ. Nguy hiểm đến trong nháy mắt. Phải biết rằng, nước hồ nơi này không giống như nước hồ mà Dương Gian đã tiếp xúc tại thành phố Trung Châu. Đây chính là Quỷ Hồ đầu nguồn, nơi ẩn chứa sức mạnh linh dị đáng sợ, dù chỉ tiếp xúc cũng sẽ mang lại cảm giác vô lực giấy giụa, dân dân đắm chìm, dường như có một lực lượng vô hình đang nắm kéo chính mình rơi vào đáy hồ sâu, vĩnh viễn trâm luân. Dương Gian có thể rõ ràng nhận ra rằng Tô Viễn đã gặp phải vấn đề, và rất có thể vấn đề đó có liên quan đến Thẩm Lâm. Nhưng lúc này, hắn không còn thời gian để do dự nữa, nếu không rời đi, hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có thể sau này tìm cách cứu Tô Viễn! Dương Gian quyết định nhanh chóng, chuẩn bị vận dụng Quỷ Vực để rời đi. Nhưng ngay lúc này hắn mới phát hiện, Quỷ Vực hồng quang lại trở nên không ổn định, lúc sáng lúc tắt, giống như bị quấy nhiễu. Không còn nghi ngờ gì, đây là bị can thiệp! Nhà dột còn gặp mưa rơi, khi xui xẻo, mọi vấn đề đều xuất hiện cùng lúc. Giờ phút này, sắc mặt Dương Gian vô cùng khó coi, bởi vì hắn phát hiện không chỉ là Quỷ Nhãn, ngay cả Quỷ Ảnh hắn cũng không thể vận dụng, chỉ có thể đứng tại chỗ, toàn thân lạnh lẽo vô cùng. Hắn cảm giác như có nước không ngừng thấm từ da thịt mình, cả người tê liệt, giống như bị đông cứng, mọi hành động đều bị ảnh hưởng. Tình huống này là lần đầu tiên xảy ra, ngay cả Dương Gian cũng không biết tại sao bản thân lại biến thành như vậy, càng không hiểu vì sao Tô Viễn lại đột nhiên mất kiểm soát, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bỗng dưng phát sinh sự cố. Dù sao thì Tô Viễn cũng nói không sai, chiếc thuyên nhỏ thực sự không chịu nổi sức mạnh linh dị của hắn. Ngay khi Tô Viễn rơi xuống, chiếc thuyền lập tức lật úp.