Mà Giang Diễm hiển nhiên là nhận ra Tô Viễn, dù sao đối với nàng mà nói, biết bí mật của Dương Gian cũng không ít, tự nhiên cũng biết đối phương cùng Dương Gian quan hệ không hề tâm thường. Nghiêm túc mà nói, hai người đã tiến hóa đạt thành một loại quan hệ đồng miinh. Cho nên trong mắt Giang Diễm, Tô Viễn cũng là thuộc về phe mình. Chỉ là điêu khiến nàng nghĩ mãi mà không rõ chính là, Dương Gian nói cho mình một chén nước, gặp nguy hiểm sẽ có tác dụng, có thể xem như bùa hộ mệnh, nhưng lại không ngờ tới sẽ là Tô Viễn từ trong chén chui ra ngoài. Xem ra Dương Gian quả nhiên vấn là thương yêu và thích mình nhất, ngay cả loại người ngự quỷ cấp bậc này cũng xin nhờ đến giúp đỡ bảo vệ mình. Giang Diễm trong lòng đắc ý nghĩ. Mà lúc này, Hùng Văn Văn lại chỉ vào sau lưng Tô Viễn hô lớn: "Lão đại, có người ức hiếp tai Nhanh cho ta chơi chết hắn nhai" Lão đại? Ai là lão đại của ngươi? Tô Viễn liếc cái tên nhóc nghịch ngợm này một cái, sau đó khớp xương cổ vang lên răng rắc, thân thể bất động, nhưng đầu lại xoay 180 độ, nhìn về phía người sau lưng. Một người mặc đồ chia bài, sắc mặt trắng bệch như thây khô, nhất thời tái mét, con ngươi rụt lại, vô ý thức lùi vê phía sau mấy bước. Không còn cách nào, cảnh tượng này quá dọa người, gần như nhìn thấy quỷ thật vậy. Cho dù hắn cũng là người ngự quỷ, cũng không thể tự vặn cổ mình như vậy! Mà lúc này, người bình thường thấy cảnh này càng thêm hoảng sợ, sợ hãi tè ra quân. Vốn dĩ từ trong nước chui ra một người đã đủ kinh thiên động địa, giờ lại xuất hiện màn này, không bị dọa bệnh tim đã là may mắn lắm rồi. "Quỷ à" 'Chạy mau, có yêu quái!!!" Má ơi" Tô Viễn không để ý tới người bình thường, mà nhìn vê phía người chia bài ngự quỷ, ánh mắt lạnh nhạt, tựa như đang nhìn một kẻ chết. Người đàn ông mặt trắng bệch này rõ ràng cũng là người trong giới linh dị, dù chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý, nhưng vẫn có mắt nhìn, hắn lập tức nổi da gà, một nỗi sợ hãi âm ỉ trào lên đầu. Nguy hiểm, tử vong, cận kê. Không sai được. Người này là Tô Viễn! Đáng chết, nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây. Lần này có thể bị lão bản hại chết! Vì một ván cược, có khi sẽ mất mạng, thật không đáng. Nghĩ đến đây, hắn khẽ cắn môi, nhịn không được muốn chạy trốn, nhưng ngay lúc này, hắn phát hiện mình không động đậy được. Cúi đầu, chỉ thấy một tiểu hài tử mặc áo liệm, da dẻ xanh xám quỷ dị đứng bên cạnh mình, đôi mắt đen ngòm không thấy con ngươi đang hung tợn nhìn mình. Một con quỷ thật sự. Lòng người đàn ông như rơi vào hâm băng, hắn muốn la hét, muốn cầu xin tha thứ, nhưng không thể thốt nên lời nào. Cuối cùng chỉ có thể dưới sự dẫn dắt của Toshio cứng đờ chậm rãi rời đi, kết cục đương nhiên không cần nói cũng biết. Không để ý đến nhân vật nhỏ, Tô Viễn quay đầu nhìn Giang Diễm và Hùng Văn Văn, mở miệng nói: Dương Gian đâu? Sao các ngươi lại ở đây?" “Ta nói, ta nói!" Hùng Văn Văn giành trước mở miệng, sau đó liền kể hết mọi chuyện cho Tô Viễn nghe. Giờ phút này, Dương Gian một mình đi lại trong Casino, hắn không chọn đi cùng những người khác. Vì hắn biết, ngay khi mình bước vào nơi này đã định trước sẽ thu hút nhiều người, nên cách tốt nhất là một mình hành động. Đại sảnh náo nhiệt người qua lại. Chính Dương Gian cũng không biết mình đang đi tới đâu, chỉ biết nơi này đâu đâu cũng là các loại máy móc, các loại cược, nhưng hắn chẳng có hứng thú gì với những thứ này. Dù sao bản thân hắn không hứng thú cờ bạc, cũng không hứng thú với tiên bạc. Với thân phận và địa vị của hắn, thật sự cần tiên, chỉ cần mở miệng, mấy chục tỷ đều có thể kiếm được. Điều thực sự khiến hắn hứng thú là liệu có thể tìm thấy dấu vết linh dị nào hay không. Nhưng khi bước vào sòng bạc, có thể cảm nhận rõ ràng rằng nơi đây đích thực có sự tồn tại linh dị, chỉ là nó được che giấu rất kỹ. Đi ngang qua một sạp đánh bạc. Dương Gian chú ý tới điêu gì đó, lại gần nhìn qua. Quanh bàn có không ít người ngồi, họ lần lượt đặt thẻ tích điểm xuống, lựa chọn cược. Những người này đang chơi đổ xúc xắc rất truyền thống, chỉ là cái chén lắc xúc xắc kia rất đặc biệt, cho dù dùng Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn xuyên thấu. Không hề nghi ngờ, đây là vật chứa bằng vàng, mới có thể khiến sức mạnh linh dị không thể thăm dò. Biện pháp phòng bị như vậy có tác dụng rất hạn chế, chỉ có thể đối phó với người ngự quỷ bình thường. Mà người ngự quỷ thực sự lợi hại cũng không ngốc đến mức dùng sức mạnh linh dị kiếm tiền ở sòng bạc, dù sao nơi đây đâu đâu cũng có giám sát, một khi phát hiện vấn đề gì không ổn e rằng sẽ bị mời đến phòng khách ngay lập tức. Trong đầu Dương Gian lập tức hiện lên chút kiến thức ký ức liên quan đến Casino. Hắn đại khái hiểu rõ chút thông tin nội bộ. Casino sở dĩ luôn có lãi, dựa vào gian lận, chỉ là thủ đoạn gian lận khác nhau giữa các cửa hàng, phương pháp khác nhau, có chỗ gian lận xác suất, có chỗ gian lận bằng thủ pháp, có chỗ bằng khoa học kỹ thuật, cũng có chỗ đặt ra các loại quy tắc kỳ quái, luôn tìm cách giảm tỷ lệ thắng của người chơi. Có lẽ sẽ có một vài người chơi may mắn có thể thắng được một ít điểm tích lũy từ Casino quy mô lớn này. Nhưng đa số đều thua. Dương Gian liếc nhìn một cái rồi rời đi, hắn quan sát một lát, trong lòng đã hiểu sơ phương pháp gian lận ở đây. Người chơi Casino bình thường dựa vào xác suất có thể thắng. Nhưng nếu chơi lớn, trò xác suất này có chút không đáng tin, bởi vì xác suất dù tính kiểu gì, người chơi vẫn có tỷ lệ thắng, mà chủ sòng không cho phép chuyện này xảy ra, nên với người chơi lớn chủ sòng sẽ dùng đủ thủ đoạn thao túng. Cho nên. Nào có cái gì gọi là cờ bạc công bằng, chỉ là so xem thủ đoạn gian lận của bên nào cao hơn mà thôi. Dương Gian không có hứng thú với tiên bạc, nên hắn không hề có ý định gian lận. Nhưng vào lúc này, dường như hắn đã cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn về phía một nơi, dưới Quỷ Nhãn, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Tô Viễn. "Sao hắn cũng tới đây? Chẳng lẽ vì thời gian hành động sớm hơn? Nhưng đâu có báo trước cho ta. Dương Gian suy tư một lát, liên bỏ qua suy nghĩ, dù thế nào, trước tiên cứ giải quyết chuyện trước mắt đã. Ra là vậy. Nghe Hùng Văn Văn miêu tả, Tô Viễn đại khái đã biết chuyện gì xảy ra. Nói cho cùng, đây hoàn toàn là một cái bẫy nhắm vào Dương Gian, đồng thời cũng có thể coi là tín hiệu thăm dò của tổ chức Quốc Vương đối với nội bộ quốc gia. Người phụ trách thành phố Đại Úc, thật ra chỉ là một quân cờ bị tổ chức Quốc Vương cài vào mà thôi. Bằng không, chỉ là một người phụ trách, đâu ra lá gan dám khiêu chiến đội trưởng tổng bộ. Nói cho cùng, đối phương chỉ là một kẻ ăn cháo đá bát mà thôi. Mà Tô Viễn, ghét nhất là loại người này