Lúc này, Tô Viễn đột nhiên mở miệng đầy ẩn ý nói: "Vậy cũng chưa chắc, nhỡ đâu ngươi đã sớm thâm thương trộm nhớ Trương Vĩ, tình cảm trào dâng, bắt hắn về sau trước tiên chiếm đoạt thân thể của hắn, khiến hắn giằng co giữa nam và nam, rồi cuối cùng phát hiện trong lòng hắn vẫn là Dương Gian quan trọng hơn, cho nên vì yêu sinh hận, vì vậy mà căm ghét Dương Gian thì sao? Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức im phăng phác, mọi người nhìn Tô Viễn trợn mắt há mồm, nhất thời không nói được qlì. "Hắt xì... -" Trương Vĩ đang thắng lớn tại sòng bạc lúc này đột nhiên hắt hơi một cái, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi xoa xoa mũi. "Ai đang nhắc đến ta vậy? Chẳng lẽ là thấy tiểu gia ta thắng như chẻ tre, ghen tị với vẻ đẹp trai khi ta thắng tiên sao?" Nghĩ đến đây, Trương Vĩ một tay đẩy hết tất cả thẻ đánh bạc ra, khiến người chia bài mặt mày xanh mét! Thằng nhóc này thật tà quái, không giống người thường! "Cược lớn! Một ván tất tay! Thắng thì đến hội sở đập phá, thua thì bố già đi làm!" Một lát sau, Tôn Nhân mới đỏ mặt căm hận nói: Nói năng linh tỉnh, toàn chuyện vớ vẩn!" Nhưng lúc này, Dương Gian lại lên tiếng: "Không sai, có khi ngươi chính là ghen tị với quan hệ tốt đẹp của ta với Trương Vĩ, nếu không thì, tại sao phải xuất hiện trong tình huống này, mà không trực tiếp liên lạc với ta và giải thích? Nếu ngươi là người điều khiển quỷ, chắc chắn có nhiều cách tìm ra ta, nhưng ngươi không làm vậy, lần này ngươi xuất hiện phần lớn là muốn đối phó với ta, ngươi bắt cóc Trương Vĩ trước, sau đó lại giở trò tống tiền đòi ta một con quỷ bị giam giữ, rồi lại biến thành người điều khiển quỷ để chống lại ta.' "Ta có lý do nghi ngờ ngươi đang mưu đồ làm loạn với Trương Vĩ! Nếu không, nhiều bạn học như vậy, ngươi bắt cóc ai không tốt, lại cứ nhất quyết bắt cóc Trương VI Ngoài dự đoán của Tô Viễn, lúc này Dương Gian cũng phụ họa, xem ra rõ ràng là muốn làm lung lay tâm lý đối phương. Tôn Nhân oán hận nói: "Chẳng phải tại quan hệ giữa ngươi với Trương Vĩ quá tốt sao, và cũng do lệnh truy nã của ngươi khiến ta không có đường lui. "Chúng ta là bạn học một thời, trước đó không phải là ta không đi tìm ngươi, kết quả suýt nữa bị một con lệ quỷ giết chết, đừng nói với ta là ngươi không biết." "Lén la lén lút đến địa điểm khác, không chào hỏi tiếng nào, còn lý sự nữa à?' Ánh mắt Dương Gian lạnh lẽo: "Được rồi, ta cũng không muốn dài dòng với ngươi, hôm nay ngươi đã xuất hiện, chắc cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lý do hay giải thích đêu không quan trọng, quan trọng là kết quả." Không sai, hôm nay chúng ta hãy phân rõ kết quả." Thấy hai người trò chuyện đã tương đối đầy đủ, lúc này Tô Viễn lên tiếng: "Được rồi, nếu lời đã nói xong hết rồi, vậy thì lên đường thôi, nhiều người các ngươi cùng lên đường, chết cũng không cô đơn. Nghe đến đó, Lạc Thắng đứng lên, vẻ mặt hết sức ngưng trọng. Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Viễn, hắn biết chuyện không hay sẽ xảy ra. Hắn không có mấy tự tin có thể đối phó với Dương Gian, huống chi còn là Tô Viễn danh tiếng còn lớn hơn Dương Gian. Hôm nay bao gôm cả những việc xảy ra trước đó, thực chất đều là nhắm vào Dương Gian, còn tại sao lại kéo Tô Viễn vào, đây là vấn đề hắn không nghĩ ra. Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không phải do hắn lùi bước. Bởi vì thái độ của cả Tô Viễn và Dương Gian đều cho thấy không có ý định tha cho những người ở đây. Vì vậy hắn cũng không thể không ra tay, không thể đứng ngoài cuộc, dù cơ hội thắng không lớn, nhưng có những việc không thử thì sẽ vĩnh viễn không có kết quả. Tôn Nhân và những người khác cũng đứng lên, mang theo một cỗ hận ý, muốn kết thúc ân oán này ở đây, đem tất cả những khổ Sở và tra tấn những ngày qua trút hết ra. Hà lão bản ở một bên thấy vậy thì mắt lấp lóe, hắn chậm rãi lùi lại, cố hết sức tránh xa những người trong giới linh dị này. Là một người bình thường, lúc này hắn hoàn toàn không có phần để nhúng tay vào. Nhìn thấy cảnh này, Dương Gian cười, cười rất lạnh: "Tô Viễn, bây giờ ngươi đừng nhúng tay vào, để ta làm được rồi." Tô Viễn nhún vai, rồi lùi lại một bước, tỏ vẻ mình sẽ không can thiệp, hành động này giúp những người khác giảm bớt áp lực đi nhiều. Nhưng lời Dương Gian lại khiến họ khó chịu. Các ngươi lại ngây thơ cho rằng liên thủ thật sự có thể đối phó với một đội trưởng? Mà thôi Tôn Nhân ngươi nghĩ vậy cũng dễ hiểu, Lạc Thắng, thân là người phụ trách thành phố Đại U cũng biết không ít thông tin tình báo, vậy mà cũng có ý nghĩ như vậy. "Cũng phải thôi, các ngươi ít tiếp xúc với linh dị, cũng không có thực sự đối đầu với lệ quỷ, đừng nói là đi giải quyết sự kiện linh dị, nên việc đánh giá sai năng lực của bản thân cũng là chuyện bình thường.. "Cũng tốt, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một bài học, để các ngươi biết cùng là người điều khiển quỷ nhưng cũng có sự khác biệt." Nhưng ngay lúc này, Tôn Nhân là người ra tay trước. Dương Gian lập tức cảm thấy một luông khí tức âm lãnh quanh quẩn bên người Tôn Nhân, sau đó luông khí tức ấy hướng về phía mình lượn lờ mà tới. Trong tâm mắt, hướng kia không có gì cả. Nhưng dưới sự thăm dò của Quỷ Nhãn, lại thấy một bóng hình mờ ảo. Trồng như một xác nữ nhân, âm u, tái nhợt, trên người dường như không mảnh vải che thân. Chỉ là vừa đến gần, Dương Gian đã cảm thấy cơ thể dường như cứng đờ, không thể cử động. Và khi cái xác kia không ngừng tiến gân, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí cả mí mắt cũng rất nặng, muốn nhắm lại. "Một xác chết nữ đáng sợ." Dương Gian có chút nhíu mày, hắn cảm nhận được, xác chết bám trên người Tôn Nhân kia rất bất thường, thậm chí vô cùng đáng sợ, không phải là một con lệ quỷ bình thường. Lạc Thắng cũng động thủ, trong cơ thể hắn dường như có thứ gì đó rơi xuống, đó là từng sợi dây nhỏ màu đỏ, những sợi dây nhỏ đó nhuốm máu, số lượng từ ít đến nhiều, với tốc độ không tưởng hướng vê phía Dương Gian tụ lại. Trịnh Nghĩa Tĩnh cũng vận dụng sức mạnh lệ quỷ của mình, làn da của hắn đang tan ra, cả người như một pho tượng sáp. Nhưng ẩn giấu sau lớp da đang tan chảy đó lại là một khuôn mặt khác, khuôn mặt đó nhắm nghiên, âm u đầy tử khí, giống như tử thi trong quan tài. Tử thi này không biết bằng cách nào mà đã chế thành một bộ xác ướp, lớp sáp bên ngoài là dáng vẻ của Trịnh Nghĩa Tĩnh, bên trong thi thể lại có một hình dạng khác. Không, không đúng. Lớp sáp vẫn đang tan ra, cuối cùng không còn chút gì. À, khuôn mặt của Trịnh Nghĩa Tĩnh đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại bộ tử thi âm u đầy tử khí kia. Vốn dĩ không có cái gì Trịnh Nghĩa Tĩnh cả. Trịnh Nghĩa Tĩnh chân chính chính là bộ xác ướp không biết đã tôn tại bao lâu đó. Giờ phút này, xác ướp mở mắt. Đôi mắt ảm đạm chuyển đen, không có một chút ánh sáng, thân thể tràn ngập hơi thở mục nát, có một loại cảm giác cũ kỹ không thể diễn tả, dường như hắn tôn tại trong hình dạng xác ướp này đã rất nhiêu năm rồi, chứ không phải như vẻ bề ngoài còn trẻ trước đó. Và đối mặt với những cuộc tấn công linh dị này, Dương Gian cũng phản ứng rất trực tiếp. Quỷ Nhãn đột nhiên mở ra, tất cả xung quanh đều bị bao phủ trong ánh hồng quang, sáu tâng Quỷ Vực mở ra, những linh dị đang tấn công xung quanh lập tức trở nên chậm chạp, tất cả đều trong khoảnh khắc này đi vào trạng thái ngưng trệ trong một thời gian ngắn. Cho dù là người hay là quỷ đều bị ảnh hưởng.