Giờ khắc này, Simon cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bởi vì người ngự quỷ đỉnh cao rất khó bị xử lý, cho dù là cả hai đang liêu mạng, cũng cực kỳ khó phân thắng bại trong thời gian ngắn. Trừ khi có những thứ có thể lấy mạng chỉ bằng một đòn như đỉnh quan tài. Mà trong tổ chức Quốc Vương dù còn một chiếc đinh quan tài cuối cùng, nhưng loại vũ khí dị thường đáng sợ và trí mạng đó hiển nhiên không nằm trong tay của Simon, vị quốc vương này. Dù sao nội bộ tổ chức Quốc Vương vốn dĩ đã không hòa hợp, thứ này một khi rơi vào tay một vị quốc vương nào đó, sẽ tạo thành mối đe dọa cực kỳ lớn với những người khác, nên món đồ chơi này chỉ có thể được sử dụng khi nhất trí đối ngoại. Lúc này, thân thể Tô Viễn bị bàn Tay Quỷ đáng sợ kia đâm xuyên qua, nhưng tệ hơn là, những đốt ngón tay ở phần bàn tay vừa đâm thủng cơ thể giờ đang mọc ra rất nhanh. Có vẻ như do tước đoạt linh dị từ mục tiêu, nên nó đã trưởng thành. Dù phải chịu đựng loại tổn thương này, vẻ mặt Tô Viễn vẫn không hề thay đổi. "Chỉ có chừng này thôi sao? Xem ra cái gọi là quốc vương cũng chẳng mạnh mẽ đến đâu." "Mạnh miệng đấy, ta xem ngươi còn mạnh miệng được đến khi nào. Nghe vậy, mặt Simon trở nên khó coi. Hắn không hiểu Tô Viễn lấy đâu ra sức lực, mà trong tình huống này còn nói được những lời này, chứ người ngự quỷ khác mà gặp phải đòn tấn công của hắn thì giờ đã chết rồi, cho dù là người cấp đội trưởng cũng không hơn gì. Mạnh miệng ư? Không, ngươi nhâm rồi, thật đấy, ngươi còn kém trang viên chủ một khoảng lớn. Tô Viễn bình thản nói câu này, ngay lập tức khiến sắc mặt Simon biến đổi dữ dội. Sự mất tích khó hiểu của trang viên chủ chẳng khác gì một cú sốc lớn với toàn bộ tổ chức Quốc Vương, nên biết thực lực của trang viên chủ cũng thuộc hàng đầu trong tổ chức, nếu đánh thật, người thắng được ông ta cũng không nhiều. Nhưng chính một vị quốc vương thực lực mạnh mẽ như vậy lại mất tích không một tiếng động, không rõ sống chết, khiến người khó mà tưởng tượng được rốt cuộc ông ta đã gặp chuyện gì. Điêu duy nhất có thể xác định, là đã có một trận chiến ác liệt diễn ra ở trang viên của ông ta, nhưng lại không biết địch nhân là ai, người hay quỷ. Mãi về sau thông qua phương thức linh dị để dự đoán, lúc này mới xác nhận sự thật rằng trang viên chủ đã chết. Việc này khiến các quốc vương của tổ chức Quốc Vương phải cảnh giác một thời gian rất dài, vì nếu không biết kẻ địch có thể lặng lẽ tấn công và giết chết trang viên chủ thì kẻ đó cũng có khả năng lặng lẽ tấn công các quốc vương khác. Giờ thì Simon phát hiện ra mình đã chạm vào chân tướng cái chết của trang viên chủ, người châu Á trước mắt này chính là kẻ tấn công và dẫn đến cái chết của ông ta. Và giờ hắn đã để ý đến mình. Nghĩ đến đây, Simon chỉ thấy da đầu tê dại. Tự hỏi trong lòng, thực lực của mình không bằng trang viên chủ, vậy mà đến cả ông ta còn chết trong tay đối phương thì hắn thì sao? Trốn! Phải rời khỏi đây ngay lập tức! Sau đó đi báo cho các quốc vương khác cùng nhau ra tay, tiêu diệt mối họa trong lòng này, tuyệt đối không để hắn còn sống rời đi, bằng không những quốc vương bọn họ mà bị chạm mặt khi đơn lẻ thì ai cũng có khả năng chất. Simon ngay lập tức có ý định bỏ chạy, nhưng lúc này đã muộn. Lúc này hắn chỉ cảm thấy Tô Viễn vùng vẫy cả người, sức mạnh lại lớn đến kinh ngạc, cho dù có chín phân thân dị dạng, hắn cũng không thể tạo đủ áp lực để đàn áp được. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt Tô Viễn nhìn Simon mang một vẻ quỷ dị khó hiểu, đồng thời khóe miệng lại hơi nhếch lên một chút, như đang cười. Không, đây không phải đang cười. Mà là mặt đang giật giật, cứ như miệng Tô Viễn đang ngậm thứ gì đó. Simon biến sắc, lập tức muốn rút tay lại, nhưng lúc này đã bị Tô Viễn tóm chặt, ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú, trắng bệch của Tô Viễn phồng lên, những sợi màu đen từ từ tràn ra từ khóe miệng. Là một thứ dịch sền sệt như máu. Không phải là màu đỏ tươi khỏe mạnh, bình thường như máu người mà là màu nâu đen hôi thối không nhìn thấy được màu gốc của máu, tựa như cơ thể của Tô Viễn không phải người thường mà là một cái xác chết đã tử vong từ lâu. Ngay khi chất dịch xuất hiện, trong không khí ngay lập tức tràn ngập mùi hôi thối buôn nôn như có thứ gì đó bị thối rữa. Mà thứ máu đen sền sệt phun ra từ miệng Tô Viễn còn nhiều hơn cả Simon tưởng tượng. Lượng máu đã vượt xa một người trưởng thành, mà còn không hề có dấu hiệu ngừng lại, tựa như Tô Viễn lúc này đã biến thành một vòi phun máu người, có thể phun ra liên tục. Chất dịch màu đen lan nhanh trên mặt đất, nhanh chóng ăn mòn xung quanh, trong chớp mắt, mấy bóng người của Simon nhanh chóng trở nên hư ảo, như bị một loại linh dị nào đó ăn mòn. Lúc này, Tô Viễn trở thành nguồn gốc của một loại tai họa linh dị, nơi mà máu đen sền sệt thấm qua, đến cả lệ quỷ cũng bị xua tan. Đáng sợ hơn là Simon, người bị chất dịch dính vào, cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cánh tay hắn đang mục rữa, da trên mặt thì bong ra từng mảng, cả người tựa một bộ xác thối nát, vô cùng dữ tợn khủng khiếp, mà quá trình này lại không thể đảo ngược, vì sức mạnh linh dị đang ăn mòn hắn. "Chất dịch này thật quái dị, nó mang đặc tính ăn mòn của linh dị, đây là một phần linh dị trong cơ thể tên này? Chết tiệt, độ kinh khủng của thứ này cao hơn ta tưởng tượng." "Không được, nếu để thứ này tiếp tục lan rộng thì mình có thể sẽ chết ở đây.' Nghĩ đến đây, Simon không do dự nữa, cắn răng, vậy mà trực tiếp xé đứt cánh tay của mình. Hành động này chẳng khác nào phá hoại cân bằng trong cơ thể, tương đương với việc tách các mảnh ghép linh dị ra, nỗi đau trong đó chỉ sợ khó mà tưởng tượng. Nhưng tình huống bây giờ không cho Simon lựa chọn nào khác. Nhưng sự tấn công của Tô Viễn lại không hề dừng lại. Rất nhanh, vết máu trên mặt đất vặn vẹo, nhanh chóng hình thành một dòng chữ ngoằn ngoèo. giết chết Simon Linh dị của người nuôi quỷ bộc phát. Trong chớp mắt, hơi thở linh dị lan tràn, những căn nhà đổ nát của quỷ vực Hoàng Sơn lập tức phát ra tiếng phanh phanh phanh, có vài thứ đáng sợ đang thức tỉnh. Nhưng mối đe dọa trí mạng nhất vẫn là do Simon tự thân mang đến. Những viên đạn của hắn đều do lệ quỷ tạo thành, lúc này chịu ảnh hưởng của linh dị người nuôi quỷ, những viên đạn lệ quỷ trên người hắn lúc này đều đang xao động. Trong phạm vi quỷ vực Hoàng Sơn, linh dị của mục quỷ có thể phát huy đến cực hạn, đang điều khiển những con quỷ đang ngủ Say.