"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giờ phút này, nhận ra trạng thái bất thường của bản thân, sắc mặt Dương Gian hoàn toàn trở nên u ám. Hắn đã đi một chặng đường dài, vất vả gian nan lắm mới khiến Quỷ Ảnh ngừng hoạt động, để hạn chế Quỷ Nhãn hồi phục. Quỷ Thủ thì không nói, chưa kể hắn còn cướp đoạt được linh dị của Quỷ Hồ, theo lý mà nói, Quỷ Nhãn không thể nào tùy tiện hồi phục mới đúng, dù có mở ra tám tầng Quỷ vực. Nhưng việc thoát khỏi thân thể Tô Viễn trở về thân xác của mình chỉ diễn ra trong vài giây, cho dù Quỷ Ảnh có yếu đến mấy, cũng không thể nào trong vài giây đó không thể áp chế được cả tám tầng Quỷ Nhãn. Chắc chắn có vấn đề ở đâu đó. Nhưng rất nhanh, Dương Gian như ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. "Chẳng lẽ... đây chính là cạm bãy ẩn giấu trong phương án giấy da người?” Càng nghĩ, dường như chỉ có khả năng này. Nếu nói về sự nguy hiểm của giấy da người, có lẽ không ai hiểu rõ hơn hắn, thứ đồ này chỉ có thể tham khảo, không thể tin tưởng, từng câu từng chữ đều chứa cạm bẫy, mà lân sau còn nghiêm trọng hơn lân trước. Lần này xuất phát từ tình thế cấp bách, hắn không kịp bận tâm đến cạm bấy trong giấy da người. Mặc dù theo phương án đưa ra, hắn đã thoát khỏi được cảnh khốn cùng trước mắt, nhưng không hê nghi ngờ đã lại đẩy Dương Gian vào tình thế khó khăn với Quỷ Nhãn đang hồi phục. Có lẽ đây chính là điêu mà giấy da người muốn thấy. Nó không thể bài bố Dương Gian, lại không muốn Dương Gian làm theo ý nó, nếu không chiếm được thì thà hủy, nhưng đồng thời vẫn tìm kiếm người ký chủ tiếp theo. Thứ này tà tính là vậy, có lúc dù cạm bấy là âm mưu bày ra lồ lộ, người ta vẫn phải dẫm vào. Không hê nghi ngờ, lần này mưu kế của nó thành công, dù Dương Gian đã thoát khỏi nguy khốn, nhưng từ một ý nghĩa nào đó, hắn lại rơi vào một loại khốn cảnh khác. "Có lẽ một loại linh dị nào đó trong cơ thể Tô Viễn đã phá vỡ cân bằng của ta, nên Quỷ Nhãn mới bắt đầu không thể bị khống chế." Càng nghĩ, Dương Gian chỉ có thể đổ vấn đề lên người Tô Viễn, nếu không thực sự khó giải thích. Có lẽ ngay từ lúc vừa tiến vào cơ thể Tô Viễn, sự ảnh hưởng của linh dị kia đã bắt đầu. Mấy lệ quỷ mất khống chế đã từng bước xâm chiếm cân bằng của hắn, trong ảnh hưởng của Quỷ vực, hắn không thể nhận ra. Giấy da người phát giác được điêu này, liền nhân cơ hội đẩy thuyên. Chuyện đã xảy ra rôi, nói thêm cũng vô ích, bây giờ chỉ có thể tìm cách ngăn chặn Quỷ Nhãn tiếp tục hồi phục. Nghĩ đến đây, hắn nhìn Tô Viễn đang nhắm nghiên mắt, người không ngừng rướm máu, Dương Gian không khỏi thở dài. Lân này đúng là bị hại thảm rồi. Nhưng hiện tại, hắn không cách nào giải quyết vấn đề của Tô Viễn. Cân bằng bản thân lại bị phá vỡ, bây giờ xem ra, việc có thể làm là trước hết giam Tô Viễn lại, sau đó tìm kiếm sự trợ giúp từ tổng bộ. Có lẽ Vương Tiểu Minh sẽ nghĩ ra cách tốt hơn để giúp Tô Viễn, tất nhiên, cũng có khả năng trực tiếp đưa Tô Viễn lên bàn nghiên cứu. Dù sao thì tên kia vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Tô Viễn, điểm này Dương Gian biết. Đương nhiên, trước đó, hắn nhất định phải khiến đám lệ quỷ mất khống chế đang điều khiển Tô Viễn dừng lại đã. Nếu không, bất kể con quỷ nào chiếm được quyền điều khiển cơ thể Tô Viễn, đối với quốc gia mà nói cũng không phải chuyện tốt. Mà muốn đám lệ quỷ đáng sợ đó dừng hành động, Dương Gian không làm được, nhưng trên tay hắn lại có một vật có thể làm được. Đó chính là định quan tài. Thứ đồ này ngay cả chủ nhân Quỷ Nhãn cũng có thể đóng định được, chắc là cũng đủ để định Tô Viễn. Một khi bị đóng định, mọi linh dị đều sẽ rơi vào yên lặng, chỉ có như vậy mới có thể tạm thời duy trì được cục diện. Về việc Tô Viễn có thể bị đóng đinh hay không, Dương Gian cũng không biết. Nhưng thực tế là hắn không còn cách nào tốt hơn, so với việc bị quỷ tranh giành quyền điều khiển rồi chết, thì thà bây giờ bị định quan tài đóng lại, may ra còn có chút hy vọng sống. Nghĩ đến đây, Dương Gian nhìn Tô Viễn, trong lòng thâm than: "Xin lỗi!" Sau một khắc, chiếc đinh quan tài gỉ sét đâm thẳng vào bụng Tô Viễn. Thân thể Tô Viễn không động đậy, bị định quan tài đâm vào cũng không có cảm giác gì, tất cả dường như đã kết thúc. Làm xong tất cả, Dương Gian cảm nhận một chút trạng thái của mình. Tình hình không mấy khả quan, Quỷ Nhãn đang ngấp nghé hồi phục. Có lẽ vài ngày, có lẽ một tuần, hoặc có lẽ một tháng, hắn nhất định phải nhanh chóng thu được một linh dị mới, để áp chế, cân bằng lại sự xao động của Quỷ Nhãn hồi phục. Còn hiện tại, Quỷ vực vẫn còn miễn cưỡng dùng được, đủ để hắn mang cơ thể Tô Viễn về nước. Mặc dù làm vậy sẽ khiến tình hình của Quỷ Nhãn trở nên tồi tệ hơn. Về việc chọn dùng phương tiện giao thông vê nước thì thật quá ngu ngốc. Hai người ngự quỷ vừa rồi xuất hiện rõ ràng mang ý đồ xấu. Nếu không phải do ảnh hưởng của tám tầng Quỷ vực, có lẽ giờ này hắn vẫn đang đối đầu với họ bằng thân thể Tô Viễn, lấy đâu thời gian giải quyết vấn đề của mình và Tô Viễn. Cho nên điều cần làm lúc này là nhanh chóng rời khỏi địa bàn của đối phương, vê nước mới an toàn, tránh bị những người kia kêu gọi đồng bọn đến vây đánh. Trạng thái hiện giờ của hắn cũng không tốt, thật sự động thủ thì không trụ được bao lâu. Mang theo ý nghĩ đó, Dương Gian nắm lấy cơ thể Tô Viễn, đang định rời đi thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng, bình thản vang lên, làm hắn giật mình: "Dương Gian? Hả? Ta bị sao vậy? Sao không cử động được?” Dương Gian bất ngờ quay đầu, phát hiện ra một chuyện cực kỳ kinh hãi. Tô Viễn bị đinh quan tài đóng lại, vào giờ phút này lại mở mắt, cứ như sống lại vậy. Thật là chuyện đùal BỊ đinh quan tài đóng lại mà vẫn hoạt động được? Nhưng rất nhanh, Dương Gian lại phát hiện mình đã hoảng sợ quá mức. Vì giờ phút này trên người Tô Viễn không hề có chút dao động lực lượng linh dị nào. Với sự hạn chế của đỉnh quan tài hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Đến đây, Dương Gian thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức giọng nói hắn trâm xuống: "Ngươi thực sự là Tô Viễn?" Tô Viễn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Dương Gian, lại nhìn chiếc đỉnh quan tài trên bụng mình, vẻ mặt khẽ động: Xem ra trong khoảng thời gian ta ngủ say đã xảy ra không ít chuyện, đến mức ngươi phải dùng đến cả đỉnh quan tài. Có phải lũ quỷ trong người ta xảy ra vấn đề?" Đó là điều duy nhất Tô Viễn có thể nghĩ ra, nếu không thì thật khó đoán được vì sao Dương Gian lại phải dùng đỉnh quan tài để hạn chế hắn. Chẳng lẽ lại vì ghen tị trước vẻ đẹp trai phong độ ngời ngời của hắn mà ngấm ngâm sinh ý đồ giết người sao? Bất quá cũng không biết là trùng hợp hay là đánh bừa thì trúng, đúng lúc đám lệ quỷ bị hạn chế đóng đinh cũng là lúc hắn tỉnh lại, đây là điêu Tô Viễn không ngờ đến.