Đột nhiên, lúc này, Phùng Toàn đang trâm mặc bỗng nhiên như nhận ra điều gì, cổ khẽ chuyển, lập tức nhìn về một hướng.
Phát hiện gì sao? Lý Dương cũng lập tức cảnh giác, hắn hơi nheo mắt, nhìn vê phía cửa phòng ăn.
Cửa lớn phòng ăn bị hư hại, những mảnh thủy tinh vỡ vụn, nhưng xuyên qua môi trường u ám vẫn có thể thấy ở sau cánh cửa lớn đó, lờ mờ có một bóng người đứng.
Người này không biết xuất hiện từ lúc nào, dường như vẫn luôn âm thầm quan sát mấy người bọn họ.
Không.
Hay có lẽ đây không phải là người, mà là một lệ quỷ luôn lảng vảng trong căn phòng không biết này.
Trong căn phòng này phong tỏa không biết bao nhiêu thứ linh dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra, quỷ có thể giống người, người cũng có thể giống quỷ, vì vậy cần phải vô cùng cảnh giác.
Tô Viễn cũng tương tự nhìn sang, nhưng vì không thể vận dụng sức mạnh linh dị, hoàn cảnh u ám gây cho hắn sự nhiễu loạn lớn, đến mức không thể nhìn rõ. Nhưng sau đó, người nọ lại chủ động bước về phía bọn họ.
Lại là một con quỷ à?
Tô Viễn im lặng lấy ra chiếc gương, chuẩn bị dùng lại chiêu cũ, lần nữa trục xuất con quỷ này.
Nhưng khiến người ngạc nhiên là người nọ lại mở miệng nói chuyện.
"Ta biết các ngươi, không, chính xác mà nói là ta từng gặp ngươi.
Cánh cửa lớn kẹt một tiếng chậm rãi mở ra, một nam tử chậm rãi bước vào.
Trông hắn còn rất trẻ, sắc mặt hơi tái nhợt, mặc bộ đồ theo kiểu Tôn Trung Sơn, trông như một sinh viên thời dân quốc.
Nhìn người đến, Tô Viễn khẽ nheo mắt lại.
Ngươi từng gặp ta?”
"Ừm, lần trước, ta trốn ở một nơi nhìn thấy ngươi, chỉ là ngươi không phát hiện ra ta, ta còn chưa kịp gọi thì ngươi đã biến mất."
Người đàn ông dừng bước, chậm rãi mở lời: "Các ngươi có thể gọi ta là Sở Naml"
Hắn từng gặp ta?
Tô Viễn rơi vào trầm tư.
Chuyến đi khách sạn Caesar lân trước, những người đã xuất hiện trong khách sạn, hắn cũng không có quá nhiều ấn tượng. Dù sao đều là chút diễn viên quân chúng, không đáng quan tâm nhiều.
Đương nhiên, hắn biết những người này tồn tại, dù sao trong nguyên tác có nhắc tới, mấy người xui xẻo không thể rời khỏi nơi này mà thôi.
À, hẳn là mấy người chết không thể rời khỏi nơi này mới đúng.
Dương Gian nhìn chằm chằm người đến một chút rồi nói: "Ngươi là người hay quỷ? Tốt nhất ngươi thành thật nói cho ta, nếu không tính tình ta không tốt lắm, sẽ không nhịn được mà chặt đầu ngươi xuống."
Vừa nói, dưới chân Dương Gian nước đọng sục sôi, sau đó một con dao phay được chậm rãi rút ra.
Lý Dương, Lão Ưng và Phùng Toàn nghe vậy cũng lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tùy thời cảnh giới.
Người đàn ông vô cùng dè chừng nhìn con dao trong tay Dương Gian, sau đó nói: "Ngươi có tư cách nói ta sao? Chính ngươi không phải cũng thế thôi, không biết là người hay quỷ."
"Đây không phải việc ngươi nên lo, ngươi chỉ cân trả lời câu hỏi của ta là được rồi."
Thái độ của Dương Gian vô cùng cứng rắn, hắn cần phải biết rõ người này rốt cuộc là ai.
Không vì điều gì khác. Chỉ đơn thuần vì sự an toàn của mình mà thôi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Dương Gian một lúc, rồi lại chuyển mắt nhìn vê phía Tô Viễn, như đang tự hỏi điều gì.
Một hồi sau hắn mới mở miệng nói: "Các ngươi đã vào đây bằng cách nào?”
"Trả lời câu hỏi của ta trước đãi Tốt nhất ngươi nên khôn ngoan một chút, nếu không thì sẽ chết ở đây đấy." Dương Gian tiến lên vài bước, thái độ vô cùng cường ngạnh.
Nhưng đối diện với sự đe dọa của Dương Gian, Sở Nam vẫn thờ Ơ.
"Chết cũng không sợ, ta vốn đã là một người chết, chỉ là đôi khi chính mình không nhận ra mà thôi.
Các ngươi nên mau rời khỏi nơi này, ở lâu ta sợ một người cũng không đi được đâu.
"Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi, ta đã nói sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là lân cuối cùng cảnh cáo, đừng cố đánh trống lảng.
Hay ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ dọa ngươi chút thôi, sẽ không thực sự động thủ?" Dương Gian lạnh mặt nói.
Nhưng đúng lúc này, Tô Viễn lại lên tiếng: "Được rồi, ta biết đại khái chuyện gì xảy ra rồi."
Lời này vừa thốt ra, ngay lập tức mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Tô Viễn cũng không định giấu diếm, trực tiếp nói: "Chẳng qua là một đám xui xẻo thôi, lâm đường lạc lối vào đây, rồi bị người dùng thủ đoạn nhốt ở nơi này."
"Thực tế bọn họ đã chết từ lâu, chỉ là dưới sự ảnh hưởng của linh dị, lại liên tục hồi sinh mà thôi."
Dương Gian không nói gì, nhưng giờ phút này lại rất hoài nghi, liệu trong tay Tô Viễn còn một thứ gì đó tương tự như giấy da người, vật phẩm linh dị. Dù sao rất nhiêu trường hợp, những thứ hắn biểu hiện ra đều mang một chút ý vị báo trước.
Nếu thật sự có, thì cũng không có gì kỳ lạ cả.
Loại người như hắn, vốn không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, vốn không tuân theo bất cứ khuôn mẫu nào cả.
Nhưng Sở Nam nghe câu nói này, lại có chút kích động, vô ý thức tiến lên vài bước.
"Vậy ngươi có biết cách rời khỏi đây không! Chúng ta bị mắc kẹt ở đây quá lâu rồi, vẫn luôn tìm kiếm cách rời đi, muốn xem tình hình bên ngoài thế nào, còn có người nhà nữa.
Nhưng, nhưng nơi này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta chết đi rất nhiều lần ở đây, mỗi lân chết đều mất đi trí nhớ, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có thể ghi chép một chút kinh nghiệm ở trong một vài căn phòng, tính đến thời gian bây giờ của các ngươi, ta ít nhất đã bị mắc kẹt ở đây 82 năm."
Từ lời nói của Sở Nam, không khó hiểu được tâm tình của hắn.
Đây là một con số khiến người tuyệt vọng.
82 năm.
Quá dài, quả thật không dám tưởng tượng một người phải lặp lại hồi sinh, lặp lại tử vong ở cái nơi quỷ quái này, liên tục trong 82 năm. Đổi lại là người khác, e rằng đã sớm phát điên rồi.
Đương nhiên, nếu không phải mỗi lần chết đi đều mất hết trí nhớ, cân phải trải qua lại từ đầu, vậy giờ phút này người xuất hiện trước mặt Tô Viễn và Dương Gian chỉ là một kẻ điên mà thôi.
"Vậy ngươi là người thời dân quốc." Dương Gian hơi nheo mắt, chú ý tới một chỉ tiết.
"Đúng vậy." Sở Nam đáp.
Dương Gian thần sắc hơi đổi: 'Vậy trong này còn những người sống sót khác nữa?"
"Có, ngươi muốn gặp những người khác sao?”
"Đương nhiên rồi, nếu có thể." Rõ ràng, Dương Gian có hứng thú với những người này, muốn làm rõ bí ẩn trong đó.
"Vậy đi, các ngươi theo ta, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, trên đường mà chết thì đừng trách ta hại các ngươi.
Ở đây rất nhiều quỷ, nhưng ta cũng có một yêu cầu, đó là phải giúp chúng ta tìm được phương pháp rời khỏi nơi này!"
Dương Gian nghe vậy, liền nhìn về phía Tô Viễn.
Thấy vậy, Tô Viễn chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai.
Rời đi cũng không phải là không thể, nhưng vào khoảnh khác rời đi, khoảng thời gian hơn 80 năm sẽ nhanh chóng trôi qua trên người họ.
Nếu không có sức mạnh linh dị để chống đỡ, họ sẽ chết trong chớp mắt.
Đây là một vấn đề không thể tránh khỏi.
Nhưng mà, nếu Dương Gian có hứng thú với bọn họ, vậy thì để sau hãng nói vậy.