Không khó tưởng tượng, loại hành vi này, quỷ thật sự là không làm được.
Vậy thì chỉ có một lời giải thích, nơi này vẫn còn người sống khác.
Chính là những người mà Sở Nam đã nói?
Dương Gian vừa suy tư, Tô Viễn cũng đang quan sát xung quanh.
Lần trước đến, hắn không vào sâu đến đây, mà chỉ luấn quẩn ở một tâng nào đó, cũng không lên xuống lầu, nên không biết nơi này vẫn còn những khu vực khác.
Nói đúng ra, mình thật sự chưa từng khám phá kỹ cái bảo địa này.
Trong lúc hai người đang mải suy nghĩ, Sở Nam đã bước đến trước căn phòng.
"Đây là căn phòng an toàn nhất ở lâu bốn hiện tại."
Nói xong, hắn giơ tay vỗ ba tiếng.
Đây là ám hiệu.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên mặt mày khắc khổ.
Ánh mắt hắn láo liên, đầy vẻ cảnh giác.
Nhưng khi thấy ngoài Sở Nam còn có người khác, ngay lập tức - "Rầm!"
Cánh cửa đóng sập không chút do dự.
"Không biết sống chết." Dương Gian không ngân ngại giơ chân đá, nhưng điều bất ngờ là cánh cửa vẫn không hề bị xê dịch.
Thấy vậy, Tô Viễn nói: "Đừng nóng, để tal"
Vừa nói, hắn lấy từ trong túi ra một thứ.
Chìa khóa vạn năng.
Vừa dùng được lúc nãy, giờ đã có tác dụng.
Toàn thân chìa khóa trắng toát, dường như được rèn từ một loại xương cốt không tên nào đó, đương nhiên, rất có thể được rèn từ xương lệ quỷ.
Có vậy mới giải thích được vì sao nó mở được tất cả các loại khóa.
Hệ thống tạo ra đồ vật luôn quái lạ, đánh dấu được một chiếc chìa khóa như vậy xem ra cũng bình thường thôi.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra.
Lân này không còn ai ngăn cản, cả đám đi thẳng vào.
Đây là một căn phòng rất lớn.
Người trú ngụ cũng không ít.
Vừa liếc qua đã thấy ba người đứng ở các vị trí khác nhau, cảnh giác và mang theo địch ý nhìn mình. Tuy nhiên, quần áo họ mặc lại rất đặc biệt, đêu mang dấu ấn của những thời đại khác nhau.
Người đàn ông trung niên mặt mày khắc khổ mở cửa trông giống như một lão nông, mặc quần vải, xắn ống lên, da dẻ đen sạm, thân hình gây gò.
Đối diện ông là một chàng trai trẻ mặc âu phục, nhưng kiểu dáng đã cũ kỹ, giống như của thập niên tám, chín mươi.
Người cuối cùng là một cô gái mặc váy liền, trên đầu đeo băng đô, tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, nhìn cũng không giống người hiện tại.
"Đừng khẩn trương, anh ta là Dương Gian, còn lại là đồng đội của anh ta, bọn họ là người từ bên ngoài đi vào, hiện giờ không phải kẻ địch của chúng ta."
Lúc này, Sở Nam vội vàng tiến lên giải thích, tránh việc hai bên bất ngờ giao chiến.
Nghe vậy, vẻ mặt ba người hơi giãn ra nhưng vẫn đầy nghi hoặc nhìn Dương Gian và đồng bọn.
"Ngươi chắc chắn hắn là người từ bên ngoài đến, không phải lệ quỷ chứ? Đến khóa cửa cũng mở được, người sống làm sao làm được? Người mặc tây trang lên tiếng, mặt hắn vẫn đầy cảnh giác, mắt không rời Tô Viễn cùng chiếc chìa khóa quỷ dị trên tay.
Sống ở đây ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng, huống chỉ là người khác.
Sở dĩ bọn họ tụ lại thành một nhóm là để tăng cơ hội sống sót và không ngừng truyền tin tức tình báo ra ngoài.
Đây là một phương thức sinh tôn mới.
Tốt hơn là một người cứ liên tục chết đi rôi sống lại ở đây, và rồi lại cẩn trọng thăm dò, tìm cách rời đi.
"Có lẽ không sai, bọn họ thực sự từ bên ngoài vào.'
Cô gái mặc váy hoa liền nghiêm túc nói.
"Tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở đây, và trong thông tin của tôi cũng không hề có người nào tên Dương Gian."
Người cuối cùng vẫn im lặng, bầu không khí bỗng trở nên trâm lắng.
Lúc này, người mặc tây trang chủ động bước tới, đưa tay: 'Ít người phục tùng số đông, đã vậy thì chúng ta không phải kẻ thù.
Chào hỏi làm quen một chút đi, anh tên là Dương Gian đúng không? Tôi là Chu Kiến, lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều."
Dương Gian mặt lạnh tanh đưa ra bàn tay Quỷ biến đen âm lãnh của mình.
Chu Kiến nhìn thấy bàn tay quỷ dị đó liền khựng lại, có chút do dự không dám bắt tay. Bàn tay đó cho thấy có vấn đề, nắm lấy có lẽ sẽ mất mạng.
Trên thực tế, suy nghĩ của hắn không sai, nếu Dương Gian muốn, chỉ cần nắm lấy là hắn chết chắc.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố nở nụ cười gượng gạo và nắm lấy bàn tay lạnh như băng kia.
Không khí có vẻ đã dịu đi phần nào.
Thấy thế, cô gái mang băng đô ái ngại cười một tiếng.
"Tôi là Đổng Ngọc Lan.
Xin lỗi mọi người vì sự cảnh giác thái quá vừa rồi."
Người đàn ông trung niên mặt mày khắc khổ lên tiếng: "Tôi là Vương Căn Toàn, không có gì đặc biệt, trước kia làm ruộng.'
Dương Gian nhìn qua một lượt, chỉ nói: "Đây là đông đội của tôi, Lý Dương, Tô Viễn, Lão Ưng, và Phùng Toàn.'
Tô Viễn im lặng, dù bây giờ bê ngoài mọi người trông có vẻ hòa ái, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ hai bên không cùng một loại người, lập trường cũng chưa rõ ràng, không đáng tin.
Nếu xảy ra chuyện gì, đối phương rất có thể sẽ trở mặt thành thù.
Sau đó, chính là lúc cho thấy mục đích của mình.
Tô Viễn đứng dậy.
"Nói ngắn gọn, không cần vòng vo, chúng tôi đến đây vì một con quỷ.
Đồng thời cũng là để đảm bảo quỷ ở đây không ra ngoài, gây ra sự kiện linh dị.
Chỉ cần các người không gây sự thì mọi chuyện đều dễ nói.'
Nghe vậy, Đổng Ngọc Lan liền đáp: "Vậy lập trường của chúng ta không xung đột, chúng tôi chỉ muốn tìm cách rời khỏi nơi này, tìm tự do mà thôi.”
Nhưng Tô Viễn lại lắc đầu thẳng thừng.
"Thật tình mà nói, các người không thể ra ngoài được, cả đời này đừng hòng..
Đến giờ thì không có gì khó nói nữa.
"ý gì?"
Mấy người trong lòng nặng trĩu, thoáng chốc có dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ đám người kia định ra tay với họ?
Nhưng Tô Viễn chỉ nhìn họ với ánh mắt đồng tình.
"Các người ở đây lâu như vậy, nhưng một lân cũng không thành công rời đi, không thấy lạ sao?"
"Thực ra không phải là các người chưa từng rời đi mà là không thể rời đi.
Một khi ra khỏi phạm vi khách sạn Caesar, các người sẽ lập tức chết, rồi lại sống lại trong chính căn phòng đó.
Sau khi sống lại, các người sẽ quên đi mình đã từng thoát ra ngoài, rôi lại biến thành một người mới ở đây cẩn trọng tìm tòi, tìm cách rời đi.
"Nói cho cùng, các người chẳng qua là một đám kẻ đáng thương mà thôi."
"Thực ra ta cũng rất tò mò, ở đây lâu như vậy, chắc hẳn các ngươi cũng từng có suy đoán này rôi chứ? Là không muốn chấp nhận sự thật hay là tự lừa mình dối người?"