Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1213: Cho gian phòng khóa



Chương 1213: Cho gian

phòng khóa

Chờ sau khi bọn họ rời đi, mấy người trong phòng lại bất an.

Sự việc vừa xảy ra đã chứng minh, thủ đoạn linh dị mà bọn họ sử dụng không nhất định có tác dụng 100% đối với tất cả lệ quỷ, nếu vận may không tốt, gặp phải con quỷ như vừa rồi, thì vẫn sẽ bị phát hiện.

Lần này nếu không có Tô Viễn và những người khác ở đây, có lẽ lại phải phục sinh một lần nữa.

Và điều quan trọng nhất là, vết máu trên cửa đã phai màu, tro giấy ở cổng đã bị thổi bay, căn phòng này đã bị quỷ tìm đến rồi, nếu cứ tiếp tục chờ đợi thì chắc chăn sẽ không an toàn.

"Chúng ta phải đổi phòng thôi, lâu ba không thể ở, lầu hai cũng có lệ quỷ, sảnh lớn còn nhiều quỷ hơn, lâu bốn là nơi an toàn nhất, đổi phòng có lẽ sẽ tốt hơn." Chu Kiến hít sâu một hơi nói ngay.

"Trong bất cứ phòng nào cũng đều có nguy hiểm khó lường." Vương Căn Toàn nói: "Ta đề nghị cứ ở lại đây, việc quỷ tìm đến có lẽ chỉ là trùng hợp, không có khả năng xảy ra liên tục hai lân."

Chu Kiến nói: "Cho dù con lệ quỷ vừa bị Tô Viễn và người khác đuổi đi sẽ không quay lại, cũng khó đảm bảo không có lệ quỷ khác tới. Nhưng mà anh ta còn chưa nói hết câu, cửa phòng lại một lần nữa rung lắc dữ dội, như thể có thứ gì đó ở ngoài cửa muốn mở cửa đi vào.

Quỷ.

Lại tới!

Chu Kiến: ""

Vương Căn Toàn: `.

Sở Nam: ""

Đổng Ngọc Lan: ""

Ở một bên khác, Tô Viễn và những người khác đã đi vào lối vào của địa điểm linh dị.

Một tấm thảm đỏ trải dài thành một lối đi nhỏ, phía sâu bên trong lối đi là từng phòng, cửa phòng có vài ngọn đèn treo tường đang nhấp nháy, có cái đã tắt, có cái thì đang mở, một số cánh cửa đóng kín trông có vẻ bình thường, nhưng thực tế lại tràn ngập một cảm giác quỷ dị khó tả.

Dường như sau khi bước vào thì không thể ra được nữa.

Nhưng Dương Gian và đoàn người của Tô Viễn lại chẳng để ý gì mà đi vào, người không biết nội tình thấy cảnh này thì chỉ nghĩ rằng họ thật liêu lĩnh, còn người biết thì chỉ có thể nói rằng họ tài giỏi mà cũng gan lớn.

Rất nhanh.

Một cánh cửa có biển số 1 xuất hiện trước mặt mấy người, nhưng chẳng ai quan tâm, mà tiếp tục tiến vào sâu bên trong.

Tấm thảm đỏ mềm mại tươi tắn và sạch sẽ, dường như bất cứ thứ ô uế nào rơi vào sau một khoảng thời gian cũng sẽ biến mất.

Thật ra là do lực lượng linh dị tạo ra, cứ sau một khoảng thời gian, nơi này sẽ xuất hiện hiện tượng linh dị giống như khởi động lại những gì đã hư hao, bị làm bẩn sẽ được khôi phục lại thời điểm ban đầu.

Nếu không thì để lâu không dọn dẹp, trên mặt đất chắc chắn sẽ là đủ loại vết tích linh dị lưu lại, tuyệt đối không thể sạch sẽ như thế này. Sau đó bọn họ đi ngang qua ngã tư đường đầu tiên.

Xung quanh đều là lối đi trải thảm đỏ, hai bên là những căn phòng giống nhau, người đi vào trong này thực sự rất dễ bị lạc.

Nhưng Tô Viễn và những người khác vẫn chọn tiếp tục đi thẳng, bởi vì căn phòng ghi chép thông tin còn ở tận bên trong.

Nhưng tiếp đó, rõ ràng là đang tiến vào chỗ sâu của địa điểm linh dị, giờ đây có thể gặp lệ quỷ bất cứ lúc nào.

Cho nên, sau khi suy nghĩ một lát, Tô Viễn quyết định lấy ra một cây Quỷ Nến màu đỏ, đồng thời thắp sáng nó.

Ngay lập tức, Quỷ Nến tỏa ra ngọn lửa màu lục, chiếu sáng môi trường xung quanh, để lộ ra một không khí âm u lạnh lẽếo.

Dương Gian liếc nhìn hành động của Tô Viễn, thuận miệng nói: "Giờ đã bắt đầu dùng Quỷ Nến rồi sao, có phải hơi lãng phí không?”

Tô Viễn cười nói: "Nơi này thật không đơn giản, để an toàn thì vẫn nên dùng đi, dù sao loại tài nguyên này, phải sử dụng thì mới thể hiện được giá trị.

Dương Gian không thể phủ nhận cách làm của Tô Viễn, còn Lý Dương thì khẳng định hành vi này của Tô Viễn.

"Đại ca nói đúng, nơi này quả thực không bình thường, tất cả căn phòng đều giống như bị nguyên rủa, mang theo lực lượng linh dị rất mạnh”

Lúc này Lý Dương đang sờ vào tường, cố gắng cảm nhận tình hình xung quanh.

Nhưng cảm giác này lại hoàn toàn mất tác dụng.

Bề ngoài nhìn tường, phòng, hành lang đều bình thường, nhưng thực tế tất cả đều không phải thật, mà là do linh dị tạo dựng nên, những gì bạn nhìn thấy chỉ là dáng vẻ nơi này bày ra, cũng như Quỷ Bưu Cục, Quỷ Bưu Cục có thể là Quỷ Bưu Cục, nhưng cũng có thể bị Tôn Thụy biến thành Địa Ngục Chung Cư, thậm chí có thể biến thành thứ khác.

Nơi này cũng tương tự như vậy.

Dương Gian không để ý đến, mà tập trung quan sát thông tin xung quanh, khi Quỷ Nhãn di chuyển, hắn phát hiện rằng thứ tự các phòng không được sắp xếp theo số lớn nhỏ, mà được phân tán theo một cách không theo quy luật, nhưng phạm vi tổng quát vẫn có thể xác định được, đó là càng vào sâu, con số lại càng lớn.

Ví dụ như một phòng ngay bên cạnh có biển số là 56, còn phòng đối diện lại là 112.

Để tìm được những căn phòng ghi chép thông tin mấu chốt, có lẽ phải đi loanh quanh nhiều lần. Như vậy, nguy hiểm có lẽ không nhỏ.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao nơi này giống như một mê cung, mỗi một con đường đều nối liền nhau qua các ngã tư.

Chỉ có thể từ từ tìm kiếm, không ngừng thu hẹp phạm vị, cho đến khi cuối cùng tìm được căn phòng mà mình muốn đến.

Nhưng quá trình tiến lên không hê thuận buôm xuôi gió, ví dụ như một cánh cửa phòng phía trước lúc này lại đang mở.

Chỉ là nó không mở hoàn toàn mà chỉ hơi hé một chút, nhưng qua khe hở đó thì lại thấy ánh sáng chiếu ra từ trong phòng. Điều quỷ dị là, ánh sáng đó thỉnh thoảng sẽ bị vật gì đó che khuất đột ngột và mờ đi, sau đó lại sáng lên như cũ.

Dường như có ai đó đang đi đi lại lại trong phòng, mỗi lần đi lại sẽ che đi một lân ánh sáng, nên mới xảy ra hiện tượng như vậy.

Sau khi phát hiện ra điều này, Tô Viễn nhìn vào Quỷ Nến trong tay, lúc này tốc độ cháy của Quỷ Nến bắt đầu tăng nhanh.

Điêu này đủ để chứng minh, căn phòng đó không bình thường, có lệ quỷ tồn tại.

Thấy Dương Gian định tiến lên, Tô Viễn lên tiếng: "Không cân vào, trong phòng có quỷ, đây không phải căn phòng chúng ta cân đến."

Dương Gian nói: "Chỉ vào xem chút thôi, nếu như những người bị nguyên rủa đó thật sự bị giam ở đây mấy chục năm, thì có lẽ trong căn phòng này sẽ có thông tin mà họ để lại, với tình hình hiện tại của chúng ta, chúng ta có thể đối phó với những lệ quỷ bình thường, không cân quá căng thẳng."

"Hơn nữa nếu vòng qua chỗ này, có khi lát nữa lại phải quay lại, đến lúc đó quỷ xông ra thì chẳng phải cũng phải xử lý sao."

"Vậy thì khóa cửa phòng lại, để quỷ không ra được, cho dù có thông tin gì trong phòng thì cũng không phải là thông tin quan trọng, không cần phải quá để ý."

Nói xong, Tô Viễn lấy ra một chiếc khóa, một chiếc khóa màu đỏ, khiến Dương Gian nảy sinh cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể đã từng gặp ở đâu đó.

Sau đó Tô Viễn đi lên phía trước, lúc này mới nhìn rõ số trên biển của căn phòng đó là 88.

Đây là một con số may mắn.

Nhưng ở đây thì con số này chẳng mang vẻ may mắn nào cả, mà ngược lại khiến người ta e ngại, muốn tránh xa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com