Nghe vậy, Liễu Tam nhíu mày, nhặt đồ vật vừa vứt xuống tay của Tào Diên Hoa, mở ra xem.
Sau đó khuôn mặt vàng như nến của hắn cứng đờ, kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, hắn mới thì thâm nói:
"Nói đùa à."
Trên bản đồ vệ tinh, một điểm đen lớn như mực, lấy Trung Châu thành phố làm trung tâm, lan rộng ra xung quanh.
Toàn bộ Trung Châu thành phố trên bản đồ vệ tinh giống như một cái lỗ đen, và phạm vi của lỗ đen không chỉ như vậy.
Thậm chí cả hai thành phố liên kề cũng bị bao trùm.
Khi những người khác trong cuộc họp biết được, toàn bộ phòng họp rơi vào im lặng một lúc lâu.
Đại Xương thành phố.
Trong một bệnh viện nào đó ở nội thành, Lý Dương giờ phút này đứng dậy từ giường bệnh.
Hắn đã khôi phục bình thường, chỉ là thỉnh thoảng da thịt của hắn lại nhúc nhích như có thứ gì đó ký sinh bên dưới đang giãy giụa.
Dù vậy, hắn không mấy để ý. Lý Dương xoay cổ, nhìn về phía Dương Gian:
"Đội trưởng, thật sự không cần phiên phức chạy đến bệnh viện, ta có thể dùng lực lượng của Gạt Người Quỷ để chữa trị, ta không yếu đuối như vậy."
"Ta biết ngươi không sao, nhưng Gạt Người Quỷ khác, nên hạn chế dùng càng tốt.
Ngươi không phải dị loại, để linh dị ăn mòn tự thân không tốt.
Thay vào đó, nên kiểm tra bằng các phương pháp chữa trị bình thường trước, nếu không được mới dùng linh dị lực lượng.
Thấy tình trạng này, Lý Dương đành nhún vai: Được thôi, vậy còn Phùng Toàn? Hắn không sao chứ?"
"Không cần lo lắng, hắn là lão nhân, kinh nghiệm còn già hơn ta.
Hắn nói không sao nghĩa là không sao.'
Phùng Toàn mặc dù có vấn đề khôi phục của lệ quỷ, nhưng gần như không khác gì dị loại, toàn thân như được tạo từ đất trong mộ phần, trừ lớp da tự thân.
Đây gần như là một người sống sót nhờ linh dị lực lượng.
Người khác trong tình huống này chắc đã chết từ lâu, nhưng hắn vẫn có thể hôi phục nhanh chóng sau thương tổn tại khách sạn Caesar. Sau khi xác nhận Lý Dương không sao, Dương Gian rời đi.
Hắn còn nhiều việc phải lo, và việc của Tô Viễn vẫn chưa có an bài từ phía trên.
Trước đó, hắn có thể phải đến Tân Hải thành phố để đón gia đình Tô Viễn.
Với ý nghĩ đó, Dương Gian tuần tra quanh thành phố một vòng trước khi yên lòng.
Khách sạn Caesar đã được hắn an bài cho người phong tỏa dài hạn, đảm bảo không ai có thể ra mà không bị phát hiện.
Khi trở lại Quan Giang cư xá, Ngô Lệ Cầm và Giang Diễm không có ở nhà, có lẽ đang ở công ty. Dương Gian đi vào phòng an toàn để sắp xếp lại đồ đạc.
Nhìn Quỷ Thủ cháy đen, hắn đeo lại găng tay vàng đã không dùng một thời gian nhằm ngăn chặn linh dị ảnh hưởng xung quanh.
"Linh dị tình trạng này khiến Quỷ Hồ ăn mòn tự thân tăng lên."
Dương Gian nhận ra mình cần đối mặt với tình huống mới của linh dị khôi phục.
Khó khăn không phải là lò lửa thiêu đốt xương cốt, mà là Quỷ Hồ chi thủy không ngừng ăn mòn tự thân hắn.
Hắn hơi cúi đầu nhìn xuống chân. Dưới đất có một dấu chân ẩm ướt, hơi nước trên người hắn đã rất nhiều.
Nếu không phải lò lửa vẫn đang cháy trên Quỷ Thủ, thì hắn chắc chắn đã ướt sũng.
Tuy nhiên, Dương Gian không quá lo lắng, mặc dù tình trạng lần này nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm như những lần trước, hắn tự tin rằng mình có thể giải quyết vấn đề, vì hiện tại hắn còn Quỷ Tủ và giấy da người hai bảo vật chuẩn bị sẵn sàng.
Ánh mắt Quỷ Nhãn liếc qua nơi hẻo lánh, trong tầm mắt của Quỷ Nhãn.
Chiếc tủ gỗ màu đỏ quỷ dị vẫn đứng sừng sững ở đó, trước tủ gỗ còn có một bóng dáng lệ quỷ đáng sợ mà mơ hồ chặn ở đó.
Đó cũng là một con lệ quỷ đáng sợ, có thể thực hiện nguyện vọng của người sống, nhưng cái giá phải trả là một người thân sẽ chất.
"Còn đang giằng co à?”
Dương Gian thầm nghĩ.
Lời nguyền Quỷ Tủ thực sự đủ phiền, dù hắn từ bỏ giao dịch hay dùng đao phách Quỷ Tủ, thứ này luôn bám chặt như bóng với hình.
Cuối cùng, hắn sử dụng nguyện vọng thiếp giấy cùng Quỷ Tủ để gây xung đột, tạm thời xử lý phân nguyên rủa này.
Tuy nhiên cụ thể có thể kéo dài bao lâu, hắn còn chưa rõ.
Chỉ biết trước mắt lời nguyên Quỷ Tủ chưa xuất hiện.
Dương Gian đã quen với tình trạng này mà không lo lắng, hắn đi ra khỏi phòng an toàn, đứng trong khu cư xá dừng lại một chút, bất chợt nhìn về phía cư xá.
Đó là nơi ở của Vương San San, nơi đó cũng có một cánh cửa hoàng kim.
Nơi đó ban đầu không phải là kiến trúc của cư xá, mà là một công trình từ thời dân quốc chưa bị phá dỡ khi xây dựng Quan Giang cư xá.
Quỷ Kính và Quỷ Tủ trước đây cũng từ trong hai phòng ở đó mà ra, còn căn phòng thứ ba hắn cũng không biết bên trong có gì, vì cánh cửa làm bằng hoàng kim.
Một công trình từ thời dân quốc dùng hoàng kim để làm một cánh cửa, bên trong hơn phân nửa rất đáng sợ, vì thế hắn kiêm chế sự tò mò mà không cố ý mở ra.
Nhưng chuyến đi tới khách sạn Caesar lần này khiến Dương Gian có thêm một phần suy đoán.
Vì hắn cũng dựng một cánh cửa hoàng kim ở đó, mặc dù mục đích là để ngăn chặn lệ quỷ Tô Viễn sau khi hồi phục, nhưng khách sạn Caesar với địa điểm linh dị của nó cũng đầy đủ kỳ lạ và nguy hiểm.
Không biết liệu cánh cửa trong khu cư xá của hắn có điểm tương đồng với khách sạn Caesar không? Khách sạn Caesar, địa điểm linh dị, Bưu Cục Quỷ, nơi lão trạch kia, còn có huyện thành lộ ra dưới Quỷ Hồ... Mỗi chỗ này nghĩ tới đều cực kỳ kh ủng bố.
Đối với cánh cửa trong khu cư xá của mình, Dương Gian suy nghĩ rằng có lẽ cửa không phải để giam giữ lệ quỷ nào kinh khủng, mà có thể dẫn tới một nơi nào đó.
Bởi vì thời kỳ dân quốc cách giam giữ lệ quỷ của người ngự quỷ khác hiện tại, người bọn họ thời đó đều dùng linh dị để giam giữ linh dị, làm một cánh cửa hoàng kim ở đây nhất định không đơn giản chỉ để giam giữ một lệ quỷ, như vậy có vẻ quá xa xỈ.
Dương Gian xa xa nhìn vào cánh cửa, ánh mắt xuyên qua cao ốc không để ý tới tường, cuối cùng dừng lại tại tâng hai của kiến trúc đó.
Cánh cửa hoàng kim vẫn nguyên vẹn không tổn thương.
Chỉ là trên cửa sơn một lớp sơn rất dày, khiến cánh cửa trông rất buồn tẻ.
Sau một lúc, Dương Gian thu hôi ánh mắt."Hiện tại không phải lúc để mở cánh cửa kia.
Caesar khách sạn ta còn không xử lý xong, còn để Tô Viễn lại ở đó.
Nếu sau cánh cửa kia thật sự là một địa điểm linh dị khác, thì ta hiện tại cũng không có cách nào đối phó."
Dương Gian cảm thấy mình còn cân phải trưởng thành và tiến bộ, đi xa hơn trên con đường người ngự quỷ, chỉ có như vậy hắn mới có thể chắc chắn tìm hiểu nhiều chuyện hơn.
Rất nhanh hắn quay người rời đi, chỉ là vừa mới không đi ra hai bước, trên người vệ tỉnh điện thoại, lại đột nhiên vang lên.