Nghe Hồng tỷ yêu cầu, Tô Viễn lắc đầu lia lịa. "Không được, chờ ngươi thì rủi ro quá lớn, như vậy công sức bỏ ra của ta không tương xứng, ngươi cũng biết, xe buýt dừng một chỗ quá lâu rất nguy hiểm, sơ sẩy một chút là đầy xe, chuyện nguy hiểm ta không làm! Trừ phi thêm tiền!" "Sao ngươi tham lam thế, ta một người phụ nữ yếu đuối, giờ không nhà cửa, cô độc một mình, ngươi vậy mà còn muốn moi tiên của ta, ngươi không thấy áy náy sao?” Hồng tỷ làm ra vẻ sắp khóc, uất ức nói. Tô Viễn mặt không cảm xúc: 'Áy náy? Áy náy của ta quỷ tha rồi, ta chịu giúp ngươi đã là nể mặt lắm rồi, ngươi thật có lương tâm thì sao còn muốn lấy tiền quan tài của ta? Đừng tưởng ta không biết chuyến này nguy hiểm. Tóm lại, hoặc là đưa tiên, hoặc là ngươi tìm người khác.' Hồng tỷ thở dài: "Người đàn ông sắt đá, ngươi thế này thì không có cô nào thích đâu. Thôi được, ngươi thắng, mà ta đúng là không có gì cho ngươi, vật phẩm linh dị bình thường ngươi cũng chê, nếu không theo như đã nói, ta gả cho ngươi, ngươi thấy sao?" Tô Viễn không nói gì, chỉ lắng lặng nhìn Hồng tỷ. Khoảng 5 phút sau, thực sự hết cách, Hồng tỷ từ trong ống tay áo sườn xám lấy ra một mảnh lụa, mở ra, bên trong bọc một xấp tiên lẻ nhàu nát. "Ta thật sự không có, chỉ có chừng này.' Mắt Tô Viễn sáng lên, nhận lấy tiên, đếm, chỉ có hơn 70 đồng, bèn bu môi. "Nghèo kiết xác!" Nghe vậy, Hồng tỷ méo mặt. Tên khốn này tưởng tiền quỷ dễ kiếm lắm sao? Nhưng nàng chưa kịp nói thì nghe Tô Viễn: "Số tiên này chỉ đủ mua 10 phút, 10 phút sau ta lái xe đi. Không được, thời gian quá ngắn." "Bà cô, đừng tham lam thế, 10 phút đã lâu rồi, linh dị xe buýt dừng, người ngự quỷ bình thường đừng nói 10 phút, 3 phút cũng không chịu được, ta chịu chờ 10 phút đã là giá rất công bằng, xứng đáng với số tiên này." Nghe vậy, Hồng tỷ mặt mày sa sâm: "Lòng dạ ngươi đen tối quá? Hố ta vậy, không sợ ta chơi xấu ngươi à, đàn bà con gái hay thù dai lắm." "Ừm?" Nghe vậy, Tô Viễn lại tỉnh táo: "Thế à? Vậy chúng ta so tài thử xem? Ta cũng muốn biết trình độ của mình bây giờ thế nào, nhưng nói trước, nếu động thủ ta sẽ không nương tay đâu, ngươi tốt nhất dùng thật lực cho ta xem phong thái thời dân quốc." Vừa nói, Tô Viễn liếm môi, bóng tối như nước chảy lan ra từ dưới chân, nhanh chóng ăn mòn mọi thứ xung quanh. Không ai có thể uy hiếp hắn, kể cả lão quái vật thời dân quốc. Luôn nhượng bộ chỉ khiến người ta thấy ngươi yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ có mạnh mẽ mới khiến người ta kiêng dè. Thấy vậy, Hồng tỷ đành mâm mỏng. "Ngươi thật không nể nang người già chút nào, thế hệ chúng ta vì xử lý sự kiện linh dị đã hiến dâng tất cả, không ngờ tìm tiểu bối giúp chút việc cũng phiền phức thế này, không biết quyết định ngày xưa đúng hay sai.' "Chỉ có thể nói ngươi tìm nhầm người, nhưng nếu đã nhắc đến sự hi sinh của thế hệ trước vì xử lý sự kiện linh dị, vậy được, ta nể mặt ngươi thêm chút, nhưng chỉ lân này thôi, ta chờ 20 phút, ngươi tự lo liệu đi. Tô Viễn vừa dứt lời, lúc này, trên đường không biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc xe buýt, nó đến rất đột ngột, cứ thế lặng lẽ chạy trên đường. Chính là Quỷ Xe Buýt. Hai người đồng thời nhìn sang, lúc này tốc độ xe buýt càng chậm dần, rõ ràng ven đường không có bến, nhưng nó lại tấp vào lề. "Được, 20 phút, xe tới rồi, chúng ta lên xe thôi. Không chút do dự, lúc này, cửa xe buýt từ từ mở ra, một bóng người cao gây đội mũ rộng vành chậm rãi bước xuống. Thấy vậy, Tô Viễn ngay lập tức xuất hiện ở cửa xe, giơ chân đạp tới. "Cút về, xuống xe mẹ mày à!" Đây là thành phố Tân Hải của hắn, một khi có lệ quỷ xuống xe, chắc chắn sẽ lại xuất hiện sự kiện linh dị, đây không phải điều hắn muốn thấy. Nhưng hành động này khiến hành khách trên xe giật mình. Dù sao hung hăng đạp con quỷ sắp xuống xe trở lại như vậy, người thường sao làm được. Hành khách trên xe cũng đều không phải người thường, đều là người ngự quỷ sắp bị ác quỷ hồi sinh, nhưng hỏi bọn họ có dám làm thế không thì không một ai dám. "Đùa à, lại đạp con quỷ sắp xuống xe trở lại rôi?" "Là tên nào gan to lên xe thế?" "Chết tiệt, quỷ trên xe càng ít thì càng an toàn với chúng ta, thế này tốt quá." Đúng lúc hành khách trên xe bàn tán xôn xao, Tô Viễn và Hồng tỷ lên xe, số lượng hành khách hiển thị bên trong xe hơi nhúc nhích, ban đầu là 7, giờ thành 8. Số lượng này đại diện cho số lượng lệ quỷ trong xe. Nói cách khác, Hồng tỷ vừa lên xe đã bị linh dị xe buýt nhận định là lệ quỷ. Nhưng ngay sau đó. Tô Viễn cũng lên xe, số lượng trong xe lại thay đổi, từ 8 thành 9. "Ồ, cũng đông người phết." Tô Viễn liếc nhìn xung quanh, thờ ơ nói. Không khó để đoán, những người này đa số là người ngự quỷ dân gian, không gia nhập tổng bộ, vì thiếu phương pháp trì hoãn ác quỷ hồi sinh nên chỉ có thể lên linh dị xe buýt đánh cược một phen. Những người này không gia nhập tổng bộ không phải vì thanh cao, mà là đa số tay không sạch, phạm tội, muốn vào cũng không được. Nên với loại người ngự quỷ này, Tô Viễn chẳng quan tâm sống chết của họ, lúc này, dường như cũng có người nhận ra Tô Viễn, lập tức trở nên không bình tĩnh. Dù sao danh tiếng người ngự quỷ số một Châu Á cũng rất vang dội, hoàn toàn không phải những người sắp bị ác quỷ hồi sinh như họ có thể đắc tội, huống chi vừa rồi một con quỷ định xuống xe bị đá trở lại chính là lời cảnh cáo rõ ràng nhất. Không để ý đến những người này, Tô Viễn đi thẳng đến vị trí lái xe. Ghế lái lúc này trống không, cái xác ngồi ở đó lân trước đã biến mất. Ghế này dù xe buýt chật kín cũng không ai dám ngôi. Bởi vì chỗ này không dành cho hành khách, mà là cho tài xế. Nhìn Tô Viễn đi về phía ghế lái, Hồng tỷ ánh mắt khẽ động, rồi nói: "Ngươi biết cách điêu khiển xe buýt này, chắc ta không cần nói nhiều đâu nhỉ."