Không để ý đến lão thi phía sau, Tô Viễn lựa chọn tiếp tục đi. Nơi này rất nhiều quỷ, Tô Viễn không thể nào thấy con nào cũng giam giữ xử lý, huống chỉ lão thi phía sau cũng chỉ là linh dị hiển hiện, không phải nguồn gốc linh dị, dù hiện tại xử lý nó, cũng không thể nào khiến linh dị trên câu thang biến mất. Vì vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây, tốn thời gian với con lão thi này không đáng. Hơn nữa, nơi này cũng tương đương với một vùng Quỷ vực bí ẩn, Tô Viễn bây giờ cũng chỉ là dùng Quỷ vực của mình mở ra một con đường trong Quỷ vực. Vậy nên chỉ cần đi thẳng theo con đường này chắc chắn sẽ ra được, nhưng cân một chút thời gian. Cứ vậy, chỉ một lát sau, Tô Viễn đã hoàn toàn bước vào một vùng tối đen. Nơi đây không có câu thang, không có tường, cũng chẳng phân biệt được phương hướng, bản thân cũng không biết đang ở đâu, giống như một vực sâu vô tận. Con đường do Quỷ vực hình thành giống như một cây cầu yếu ớt, bắc ngang qua thế giới tăm tối này, dường như sắp bị nuốt chứng bất cứ lúc nào. Nhưng linh dị của Tô Viễn vẫn cứng cỏi, không ngừng lan tỏa, khuếch tán vê phía trước, trải thành một con đường nhỏ dài mười mấy mét. Cứ đi tới 1 mét, con đường nhỏ lại kéo dài thêm 1 mét. Không phải hắn không muốn mở rộng phạm vi Quỷ vực, mà là khi Quỷ vực va chạm với nhau sẽ xuất hiện tình trạng ảnh hưởng lẫn nhau. Phạm vi càng lớn, linh dị càng phân tán. Nếu xảy ra chuyện gì, con đường này rất có thể gặp vấn đề, lúc đó, đường vừa đứt, nguy hiểm chắc chắn sẽ ập đến, dù có nối lại được thì cũng sẽ có vấn đề. Nhưng khi hắn tiến lên, tiếng bước chân kỳ dị phía sau lại càng lúc càng nhiều, dường như có càng nhiều quỷ đang bám theo. Nhận thấy điều bất thường phía sau, Tô Viễn nhíu mày, định ra tay phòng ngừa bất trắc. Nhưng đúng lúc này, trong không gian tối mịt lại đột ngột vang lên một giọng nói, vọng ra từ sâu thảm bóng tối, đang gọi Tô Viễn: “Hậu sinh, hậu sinh, chờ chút." Giọng nói này khiến Tô Viễn ngẩn người, vô thức dừng bước rồi nhìn vê hướng âm thanh phát ra. Dù có Quỷ Nhãn dò xét bóng tối, Tô Viễn cũng không thể nhìn thấu vùng tối này, hắn chỉ có thể ước chừng giọng nói đó cách mình ít nhất vài trăm mét. "Ngươi là ai?" Dò theo nơi phát ra âm thanh, Tô Viễn lên tiếng hỏi. "Một người bị kẹt ở đây, yên tâm, ta không phải quỷ, gọi ngươi chỉ là muốn nhờ giúp một việc, ta đã lâu không gặp người sống ở đây, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta thoát ra, ta sẽ báo đáp tử tế, tuyệt đối không để ngươi thiệt." "Bị kẹt ở đây?" Nghe vậy, Tô Viễn nở một nụ cười kỳ lạ. "Ta thấy ngươi chắc hẳn ở đây đã lâu, người ngự quỷ dù có thể nhịn ăn nhịn uống, nhưng cũng khó mà chịu đựng được việc bị nhốt ở một chỗ mấy chục năm, ngươi sống sót bằng cách nào?" Ví dụ tương tự không phải không có, chẳng hạn như Trần Kiêu Dương bị nhốt trong nhà cổ họ Vương, chỉ khác là giọng nói này tỉnh táo, còn Trần Kiều Dương bị nhốt lại giống như thời gian dừng lại. Nếu không, bị nhốt lâu như vậy, dù là người sống cũng sẽ phát điên, huống chỉ là người ngự quỷ. Hơn nữa người ngự quỷ phần lớn đêu yểu mệnh, có thể sống mấy chục năm không chết đều không phải hạng tâm thường. "Ta điêu khiển lệ quỷ không tâm thường, nên nhiều năm qua ta mới chưa chất. Giọng nói trong bóng tối giải thích. Lý do này hơi gượng ép, nhưng ta không muốn cứu ngươi, tự mình lo liệu đi." Nghe Tô Viễn không định giúp, giọng nói kia vội vàng nói. "Chờ chút! Chờ chút, hậu sinh, làm ơn, thương xót tôi đi, nếu tôi có thể thoát ra thì đã thoát từ lâu rôi, van cầu ngươi cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp ngươi." "Ngươi bị nhốt lâu như vậy mà chưa chết, chứng tỏ linh dị ngươi điêu khiển không phải dạng vừa, ngay cả ngươi cũng không thoát ra được thì ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta có thể đưa ngươi đi?" "Mỗi người mỗi nghề, ta bị kẹt ở đây là vì ta không có năng lực vê Quỷ vực." "Hậu sinh, van cầu ngươi '. Giọng nói trong bóng tối khẩn khoản van xin, mong Tô Viễn thương tình, cứu mình một phen. Nhưng điều này vô ích, Tô Viễn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế, lãng phí thời gian vào người không quan trọng. Hơn nữa người kia nói cũng chưa chắc là thật, một người ngự quỷ bị nhốt ở đây đã lâu, dù còn sống, nhưng tinh thân và tâm tính e là đã méo mó. Một khi thoát ra, ai biết sẽ gây ra chuyện gì. Tô Viễn chắc chắn sẽ không thả người này ra gây họa. Câu chuyện nông phu và rắn nghe cho vui thôi, chứ không thể bắt chước làm theo. Chẳng mấy chốc, con đường được tạo thành bởi Quỷ vực đã đến cuối, phía trước xuất hiện một khúc quanh. Cầu thang biến mất lại hiện ra. Chắc là đã đến nơi giao nhau giữa tâng một và tầng hai, nói cách khác, đi lâu như vậy mới chỉ đi được nửa tầng cầu thang. Và lúc này lại xuất hiện một vấn đề chắn trước mặt Tô Viễn. Đó là tại khúc quanh của cầu thang, có hai lối đi xuống. Cả trái và phải đêu có một lối, nhưng đường đúng chỉ có một. Hai lối cầu thang này bày ra trước mắt, nghĩa là Tô Viễn phải đưa ra lựa chọn. Do dự một lát, Tô Viễn bước chân, đi vê phía câu thang bên phải. Nhưng vừa đặt chân lên, tiếng răng rắc vang lên, cầu thang gỗ lập tức gấy vụn, thân thể hắn mất kiểm soát rơi xuống, khiến hắn vội vàng lùi lại. "Sao mỏng manh thế này? Công trình rởm à?” Thấy vậy, Tô Viễn không khỏi nhíu mày. Lúc lên không có nhiều phiền phức, lúc xuống lại lắm chuyện thế này, thật rắc rối. Tào Dương, lần này nợ mình không ít, đến lúc đó phải đòi cả vốn lẫn lãi mới được. Nghĩ vậy, Tô Viễn lại thử bên trái. Kết quả cũng vậy, câu thang bên trái cũng gãy ngay khi chạm vào, như thể không chịu được bất kỳ vật gì. Và điều tệ nhất là, đến đây, dù dùng Quỷ vực cũng không thể mở đường. BỊ một loại linh dị nào đó can thiệp, giống như bị áp chế. Đang lúc Tô Viễn suy nghĩ làm sao để rời đi, có nên dùng biện pháp khác hay không, giọng nói trong bóng tối lại vang lên. "Hậu sinh, rời khỏi đây không đơn giản như ngươi tưởng, quỷ sẽ không dễ dàng để ngươi thoát, nếu ngươi chịu cứu ta, ta sẽ cho ngươi biết cách xuống cầu thang. So với ban nãy, giọng nói này đã gân hơn, hình như đã bám theo một đoạn, cùng đi với hắn, chỉ là bị Quỷ vực của Tô Viễn cản trở nên không thể lại gần.