Trên con thuyền ma, rõ ràng có thể cảm nhận được sự khác biệt so với những nơi khác. Đầu tiên là linh dị của bản thân bị hạn chế nghiêm trọng, mặc dù vẫn có thể sử dụng, nhưng thời gian duy trì rất ngắn, nhiều nhất chỉ một hai phút, sau đó sẽ lại rơi vào im lặng, rồi lại khôi phục. Toàn bộ quá trình, giống như ngồi cáp treo, lúc lên lúc xuống. Đó không phải là một hiện tượng tốt, một khi rơi vào trạng thái linh dị trầm lặng, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, theo như thông tin của tổng bộ, con thuyền ma này chở đầy lệ quỷ, mỗi con quỷ đều vô cùng khủng bố, cho nên muốn đối phó với con thuyền ma, Tô Viễn e rằng thật sự khó mà làm được. Tất nhiên, nếu nói là lái con thuyên ma đi thì lại là chuyện khác. Nếu có thể tìm thấy bánh lái, nói không chừng vẫn còn cơ hội. Nhưng điều hơi đáng ngại, vẫn là kẻ được gọi là thuyền trưởng quốc vương kia. Đó là một con lệ quỷ có được thân phận con người, bản thể chính là bánh lái mạnh nhất trên thuyền ma, Tô Viễn suy đoán, nếu có thể tìm thấy bánh lái khác trên thuyền ma, có lẽ có thể cướp quyền điều khiển con thuyền ma. Nghĩ vậy, Tô Viễn liên định thử tìm xem trong khoang tàu, xem có thể tìm thấy bánh lái khác của thuyên ma hay không. Dựa theo kịch bản mình biết, bánh lái không chỉ có một cái, thuyền trưởng cũng chỉ là bánh lái mạnh nhất mà thôi. Sau đó, Tô Viễn nhìn về phía dãy cửa sổ ở tầng hai của thuyền ma. Nhưng những cửa sổ đó đã bị hư hại từ lâu, bên trong tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy gì cả, nhưng khi hắn nhìn thấy một dãy cầu thang, liền đi vê phía đó. Môi trường xung quanh tuy tối tăm, nhưng ở một vài nơi trên thuyền ma vẫn còn le lói vài ngọn đèn mờ, mang đến chút ánh sáng cho xung quanh, không đến nỗi khiến người ta đi lạc đường. Đi qua boong tàu mọi thứ đều rất yên tĩnh, Tô Viễn cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Rất nhanh. Tô Viễn đi tới câu thang loang lổ vết gỉ. Cầu thang không chắc chắn, đi trên đó có cảm giác lung lay như sắp sập đến nơi, khiến người ta bất an. Ngay khi chân trước của hắn vừa đặt lên câu thang, bỗng nghe thấy trên boong tàu vừa đi qua vọng lại từng đợt tiếng hát kỳ quái. "Ừm?" Sắc mặt Tô Viễn biến đổi, rồi đột ngột quay người lại nhìn. Vừa quay người lại, tiếng hát trên boong tàu liên im bặt, phía sau lưng cũng trống không, không có gì cả, cũng không có bất kỳ dấu vết linh dị nào, như thể tiếng hát vừa rôi chỉ là nghe nhâm, căn bản không tồn tại. Nhưng khi Tô Viễn xoay người lại, định tiếp tục đi lên thì tiếng hát kỳ quái lại vọng đến từ boong tàu phía sau, lân này còn khoa trương hơn, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp, như thể có ai đó đang vừa hát vừa múa trên boong tàu. Nhưng quay người lại, tiếng hát vẫn im bặt, tất cả hiện tượng linh dị đều lắng xuống, vẫn không thấy gì cả. Xoay người lại lần nữa, âm thanh phía sau lại vang lên, thậm chí còn xuất hiện thêm âm thanh nhạc đệm, giống như tiếng đàn violon đang diễn tấu. Nhưng đó không phải là giai điệu mà dây đàn bình thường có thể tạo ra, loại giai điệu này không có bất kỳ loại nhạc cụ nào trong hiện thực có thể diễn tấu được, cho dù cố gắng tổng hợp cũng rất khó khôi phục hoàn hảo. Đó là âm nhạc linh dị, pha trộn một loại sức mạnh kỳ quái khó hiểu. Có lẽ đây chính là sự dị thường của thuyên ma? Nhớ lại một số lời đồn ở nước ngoài, lân này, Tô Viễn mở Quỷ Nhãn, lần này hắn nhìn thấy điểm dị thường. Trên boong tàu vốn trống rỗng, lạ mơ hồ xuất hiện một đám người u ám đầy tử khí, những người này không phải quỷ, mà là những người bị giết chết bởi một loại linh dị nào đó, chỉ là sau khi chết hóa thành vong hồn lưu lại bồi hồi, trở thành một loại hiện tượng linh dị khó hiểu. Những người này như khán giả vây quanh một chỗ, mà ở giữa, Tô Viễn thậm chí thấy một bóng người kỳ quái mặc váy dài rách rưới đang nhảy múa. Đúng lúc Tô Viễn đang quan sát điều dị thường, những thứ đó dường như cũng phát giác ra điêu gì, những đôi mắt trống rỗng, tĩnh lặng đều hướng về phía Tô Viễn nhìn lại, cảnh tượng lập tức dừng lại. Ánh mắt đôi bên gặp nhau, nhưng không gây ra dị thường nào khác. Bởi vì trong mắt quỷ, chúng chỉ nhìn thấy một con quỷ đang đứng trên cầu thang nhìn xuống boong tàu. Thông thường, quỷ sẽ không chủ động tấn công quỷ, trừ khi ghép hình của nhau có thể tương hút, có yếu tố bù đắp. Mà Tô Viễn rõ ràng không phù hợp với ghép hình của con quỷ này, nên những thứ đó rất nhanh lại quay đầu lại. Tô Viễn cũng không có ý định tìm hiểu sự dị thường ở đây, sau khi biết tiếng hát đại khái là chuyện gì xảy ra, liền tiếp tục đi lên cầu thang. Rất nhanh, hắn đi dọc theo câu thang lung lay này đến tâng hai của con thuyền. Qua một hành lang, phía trước chính là phòng điều khiển. Trên hành lang hẹp còn đọng lại một ít nước, giống như nước biển, nhưng những nơi khác xung quanh lại rất khô ráo, điều này có chút bất hợp lý. Không để ý đến những chỉ tiết này, dọc đường cũng không xảy ra nguy hiểm, Tô Viễn đi thẳng đến phòng điều khiển. Nhưng phòng điều khiển tối đen, chỉ có vài chiếc ghế rách nát, còn bảng điều khiển đã bị bỏ hoang từ lâu, muốn điều khiển thuyên ma bằng thứ đồ chơi đó quả thực là nói chuyện viển vông. "Xem ra, phòng điều khiển không có bánh lái dự phòng, phải đi khoang tàu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, sau đó Tô Viễn nhìn vê một vị trí trên thuyền. Đó là một lối đi nhỏ tối đen sâu hun hút, dọc theo lối đi nhỏ đó đi về phía trước có thể thấy một số cửa phòng rộng mở, những căn phòng này một phần bị bỏ hoang, một phần vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại đóng kín, thậm chí hắn còn thấy đèn sáng trong khoang nào đó, có ánh đèn hắt ra. Cảnh tượng này trông quen thuộc, giống như trở lại khách sạn Caesar đáng sợ kia. Nhưng con thuyền ma này còn nguy hiểm hơn, bởi vì tổ chức Quốc Vương đã cho quỷ lấp đầy cả con thuyên, nếu không phải thuyên ma đặc thù, hiện tại e rằng đã bị lệ quỷ tấn công rồi. "Không biết thuyền trưởng có giấu bánh lái khác không, còn Diệp Chân và Dương Gian hai tên đó rốt cuộc đi đâu rồi? Không lẽ bị nhốt trong những căn phòng đó sao?” Mang theo suy nghĩ này, Tô Viễn chậm rãi đi vê phía trước hành lang. Với trình độ hiện tại của hắn, nguy hiểm gặp phải trên thuyền ma hẳn là không cao, thực sự không được thì trà trộn vào đám lệ quỷ, sẽ tránh được phần lớn nguy hiểm. Điều duy nhất cân lo lắng là thuyền trưởng vẫn còn trên thuyền, đây là địa bàn của nó, vạn nhất nó có thể điều khiển những lệ quỷ khác tấn công, đó mới thực sự nguy hiểm. Trong tình huống linh dị của bản thân bị hạn chế mà phải đối phó với nhiều lệ quỷ như vậy, cho dù là đối với Tô Viễn cũng là một thử thách không nhỏ.