Rõ ràng, sau khi điều khiển xe buýt linh dị, năng lực của hắn cũng được tăng cường ở mọi mặt, cho dù con quỷ trên xe buýt chưa hoàn chỉnh, có tổn hại, nhưng đối với Tô Viễn mà nói lại là một thứ đại bổ. Vì vậy lúc này hắn mặc kệ lệ quỷ cản đường, cứ thế mạnh mẽ lao tới, hướng về phía tòa nhà cổ trong tầm mắt không ngừng tiến lên. Mà phía sau hắn, Dương Gian cùng Diệp Chân cũng cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Nhìn thấy tình thế đột nhiên xoay chuyển, Liễu Tam người giấy lại một lần nữa tỉnh lại. Đồng hồ quả lắc khởi động lại chỉ bao phủ khu vực u_' linh thuyền, đối với hắn và Hà Nguyệt Liên mà nói sẽ không bị ảnh hưởng. Hà Nguyệt Liên cũng vô cùng kinh hãi, bởi vì trong mắt nàng, Tô Viễn sau khi đi vào khoang tàu thì đã xảy ra thay đổi rất lớn. Mặc dù trước đó cũng không đoán ra được nội tình của hắn, nhưng lúc này lại càng cảm thấy hắn trở nên khủng bố hơn. Như vậy, ý định tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hai người kia chẳng phải vĩnh viễn thất bại, phải sống mãi dưới bóng tối của bọn họ sao? "Tô Viễn sau khi đi vào trong khoang tàu của u linh thuyền là đã điều khiển được một con quỷ mới sao? Sao trước sau lại khác biệt lớn như vậy? Nhưng điều khiển một con quỷ mới cũng không thể nào mạnh lên nhanh chóng như vậy mới đúng, hay là hắn vẫn luôn giấu nghề?” Nhưng so với những điều Hà Nguyệt Liên chú ý, Liễu Tam ngược lại chẳng quan tâm chút nào. Đối với hắn mà nói, Tô Viễn tốt nhất là có thể mạnh vô hạn, như vậy, đối phó với u linh thuyền cùng thuyên trưởng kia càng thêm hy vọng. "Chuyện này chẳng phải tốt sao? Đây là một tin tốt, Tô Viễn càng mạnh, tiếp theo đối đầu với u linh thuyên và cả tên thuyền trưởng kia liên càng thêm nắm chắc." "Nhưng hắn bây giờ đúng là thay đổi rất lớn, chắc là thật sự đã điều khiển được một nguồn sức mạnh linh dị mới, xem ra còn không hề đơn giản, hắn có thể chống đỡ được đến khi mọi chuyện kết thúc không?” Liễu Tam người giấy nhíu mày, lời nói lộ ra vẻ lo lắng. Sức mạnh linh dị càng đáng sợ thì cái giá phải trả càng lớn, điều này, bất kể người ngự quỷ nào cũng không thể tránh khỏi. Nhưng hiện tại hắn cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể làm tai mắt, liên tục truyền tin tức về tổng bộ mà thôi. Vì vậy cũng chỉ có thể mong mỏi bọn họ có thể thuận lợi giải quyết chuyện này. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ của Tô Viễn, Dương Gian và Diệp Chân có thể nói là thông suốt vô ngại, bởi vì những con quỷ vây quanh không thể ngăn cản được hắn, ngược lại bị Tô Viễn đụng văng ra, cho dù có lệ quỷ tấn công cũng chẳng làm gì được, dù là lệ quỷ nguyền rủa hay tấn công linh dị, đều vô hiệu với hắn. Tình huống này xuất hiện khiến Dương Gian thậm chí còn muốn gọi Tô Viễn quay đầu lại cứng đối cứng với thuyền trưởng. Nhưng lý trí vẫn kìm nén được sự bốc đồng này. Dù sao Dương Gian biết, linh dị xe buýt đã bị u linh thuyền đâm nát, hơn nữa còn là do chính hắn điều khiển. Bởi vậy cho dù hiện tại Tô Viễn cướp được linh dị của xe buýt, cũng chưa chắc là đối thủ của thuyền trưởng. Đương nhiên, bản thân Tô Viễn cũng không biết có thể khống chế được thuyên trưởng hay không, nhưng phỏng chừng kết quả không khả quan lắm, dù sao u linh thuyên luôn đi theo sau thuyền trưởng, cho dù hắn có thể đánh bại thuyên trưởng, nhưng nếu thuyền trưởng muốn chạy, hắn cũng không có cách nào ngăn cản. Cho nên đây cũng là lý do sau một hồi suy nghĩ, Tô Viễn chọn làm theo cách trong nguyên tác. Bởi vì đó mới là cách một lần vất vả cả đời nhàn hạ. Nếu không một khi để cho một con quỷ như thuyền trưởng chạy thoát, nhất định sẽ hậu họa vô cùng. Bất chợt. Tô Viễn dừng bước. Trong tâm mắt, bọn họ đã đến gần ngôi nhà cổ, mà ở trong hiện thực, vị trí tương ứng của ngôi nhà cổ lại là một khoảng đất trống dưới tòa nhà cao tâng. Vị trí chính giữa khoảng đất trống tương ứng với vị trí sân vườn của ngôi nhà cổ. Nói cách khác, chỉ cân thuyền trưởng đứng ở giữa khoảng đất trống đó, sau đó mình dùng sức mạnh linh dị phá vỡ giới hạn hiện thực, như vậy thuyền trưởng sẽ ngay lập tức rơi vào trong ngôi nhà cổ. Lúc này, Tô Viễn dừng bước, Dương Gian đi phía sau hắn lập tức nhận ra, nơi này chắc chắn là vị trí của ngôi nhà cổ, lúc này cũng trở nên căng thẳng. Dù sao lão nhân trong ngôi nhà cổ kia, mức độ khủng bố e rằng so với thuyên trưởng chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ có Diệp Chân vẫn chưa hiểu lắm, thấy hai người dừng lại cũng vô thức dừng bước theo. Phía sau bọn họ, trên mặt hồ sôi sục, những con quỷ đứng sững, thuyền trưởng cũng trà trộn trong đó, một đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào ba người, rõ ràng là đã đi theo suốt dọc đường, không hề rời đi. Không chỉ như thế, hắn còn có xu hướng lấy những lệ quỷ khác cùng nhau đuổi theo, hiển nhiên là quyết tâm muốn chôn sống ba người tại đây. Lúc này, Tô Viễn nhìn Dương Gian. "Chuyện tiếp theo, giao cho ta, các ngươi rời đi trước. Cái gì? Dương Gian lập tức sửng sốt. U linh thuyên dài đâu phải vật tầm thường, trước đó ba người bọn họ đối kháng lâu như vậy cũng không thể bắt được, hiện tại Tô Viễn một mình làm sao được? Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, Tô Viễn chậm rãi nói: "Yên tâm, chết không được, mà lại bên ngoài cũng còn có một số việc cần ngươi làm, những lệ quỷ đó, phải giao cho ngươi cùng Diệp Chân thu thập, nhất là chiếc thuyền kia, thuyền trưởng cùng u linh thuyền giữa có mối liên hệ không rõ, ngươi nhất định phải nghĩ cách lái nó đi, không thể để cho thuyên trưởng tìm được cơ hội rời đi." -Hơn nữa, ngoại trừ ta ra, ngươi cũng khống chế được một phần linh dị của Quỷ Hồ, loại chuyện này giao cho ngươi là thích hợp nhất." Dương Gian lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Tô Viễn. Nhưng vẫn cau mày nói: "Được rồi, nhưng hiện tại nhất thiết phải dẫn thuyên trưởng tới vị trí cạm bấy, ngươi có biện pháp nào?' Dương Gian cũng không nghĩ ra biện pháp nào có thể khiến thuyền trưởng chủ động đi tới. Tuy bọn hắn có Nến Quỷ màu trắng, có thể hấp dẫn lệ quỷ, nhưng đem Nến Quỷ đặt trên mặt đất đốt lên, chẳng khác nào nói cho thuyền trưởng biết chỗ đốt Nến Quỷ có vấn đề, thuyền trưởng chắc chắn sẽ không mắc bẫy. Dù sao thứ quỷ này lại có trí tuệ của người sống. Đáng tiếc là, đồng xu trên tay hắn trước đó đã mất, nếu không có thể thử một chút. "Việc này không cân các ngươi lo lắng, ta có biện pháp riêng, chờ chút vào cao ốc, chúng ta sẽ tách ra. Tô Viễn nói xong, rồi lùi lại, trực tiếp dẫn hai người đi vào tòa cao ốc không người này. Bọn hắn vừa bước vào cao ốc, lệ quỷ liên tràn vào. Nhưng thuyền trưởng lại đứng trên mặt nước bên ngoài cao ốc không nhúc nhích, dường như nó cảm thấy một tia nguy hiểm, nên không dám tùy tiện tới gần. Hiển nhiên, biểu hiện khác thường của ba người đã khiến nó sinh nghi. Đây chính là chỗ đáng sợ của lệ quỷ có ý thức của người sống, cũng may mắn là linh dị xuất hiện nhiều năm như vậy, chỉ xuất hiện một con như thuyên trưởng, nếu không, thế giới này sớm đã bị lệ quỷ thống trị. Bước vào cao ốc, ba người đi chậm lại. Số lượng lớn lệ quỷ theo sát phía sau, nhưng không thấy bóng dáng thuyền trưởng, cho dù là Quỷ Nhãn của Dương Gian, cũng không thể thấy thuyền trưởng lẫn trong đám lệ quỷ này. Nhưng nhìn xuyên qua tường, có thể thấy thuyền trưởng đang đứng sừng sững bên ngoài cao ốc không nhúc nhích, không có ý định vào đây. "Hình như không được, thứ quỷ này không mắc mưu." "Không! Hắn đã mắc mưu ïôồi." Tô Viễn nở một nụ cười lạnh. Quỷ Hồ nổi lên hiện ra quỷ đang không ngừng tràn vào cao ốc, đây rõ ràng là thuyên trưởng chuẩn bị dùng những con quỷ khác để mài chết ba người bọn họ, nhưng việc nó đứng bên ngoài bất động chứng tỏ nó cũng không biết nơi này có cách đối phó với nó, nên mới làm như vậy, dùng những lệ quỷ khác để thăm dò. Nhưng kiểu thăm dò này không thể kéo dài mãi, chỉ cân gắng gượng một thời gian, thuyền trưởng sẽ nghĩ rằng bọn họ không có thủ đoạn đặc biệt nào, khi đó mới là thời điểm thu hoạch. Vì vậy, hiện tại điêu Tô Viễn thật sự lo lắng, là nó cùng u linh thuyền biến mất. Như thế thì thật sự không ai có thể ngăn cản được. Đang nói chuyện, lệ quỷ xông tới đã bắt đầu tấn công ba người. Trong góc tối âm u, theo một bóng mờ lắc lư, một cái đầu người chết trắng bệch thò ra từ bóng tối, rồi kẽo kẹt giãy giụa cái cổ cứng đờ, dùng ánh mắt quỷ dị trắng dã nhìn chằm chằm ba người. Giây phút này. Cổ của Dương Gian và Diệp Chân cũng không tự chủ được vặn vẹo, phát ra tiếng kẽo kẹt, chỉ có Tô Viễn không bị ảnh hưởng chút nào. Lúc này, chưa đợi Dương Gian ra tay, Diệp Chân đã hành động trước, chống lại sự tấn công của linh dị, lao tới đưa tay đấm thẳng vào cái đầu thò ra từ bóng tối. Tiếng vang nặng nề vang lên, cái đầu trắng bệch như bị trọng thương rồi rụt lại dường như muốn chui vào bóng tối. Nhưng Diệp Chân nào chịu bỏ qua thứ quỷ này, lại liên tiếp tung ra mấy cú đấm. Rất nhanh. Cái đầu trắng bệch méo mó lõm xuống, rồi phát ra tiếng vang quái dị, nhanh chóng lùi vào bóng tối, ngay cả bóng tối chiếm cứ trong góc cũng biến mất theo. "Chịu nhiều đấm như vậy mới chịu lăn? Đúng là cứng đầu." Diệp Chân nhịn không được bực bội đứng dậy. Việc này cũng chứng tỏ, quỷ tập kích rất khó đối phó, hắn phải tốn nhiều công sức mới đẩy lui được một con lệ quỷ. Nếu lúc này có quỷ khác tấn công, hắn khó lòng chống đỡ, nên buộc phải chịu trận, nhưng vết thương trên người sẽ tăng thêm. Vì vậy, sau khi so sánh, Diệp Chân mới hiểu Tô Viễn đáng sợ đến mức nào. Hắn tận mắt thấy Tô Viễn đối phó lệ quỷ tấn công như đi dạo, thỉnh thoảng nhấc tay duỗi chân, lũ quỷ tấn công đã không biết lăn đi đâu, hơn nữa rất lâu sau cũng không thấy xuất hiện. Cách xử lý nhẹ nhàng này, Diệp Chân càng xem càng thèm muốn. Nếu là người khác, hắn đã cướp lấy cả linh dị của đối phương rồi. Nhưng đối phương là Tô Viễn, hắn căn bản đánh không lại, nên chỉ có thể trút giận lên lũ quỷ tấn công mình. Nhờ Tô Viễn và Dương Gian cùng chia sẻ áp lực, hắn mới có thể dựa vào linh dị chết thay mà không kiêng dè gì. Nhưng tình trạng này không kéo dài lâu. Chẳng mấy chốc, theo làn sương mù nâu xanh phun trào, thân hình hai người biến mất trong đó, ngay cả thuyền trưởng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của họ nữa. Kể cả những con lệ quỷ không ngừng tràn vào cao ốc, cũng đều vào hang cọp, có đi không về'. Dù linh dị đối kháng vẫn tiếp diễn trong tòa cao ốc trống rỗng, nhưng thường xuyên nghe thấy những tiếng nhai nuốt rợn người, như thể có thứ gì đó đang bị gặm nhấm. Tình huống này khiến thuyền trưởng Quỷ Hồ đứng ngoài cao ốc bắt đâu bồn chồn, nó không còn đứng im bất động như trước, mà bắt đầu đi quanh cao ốc, giống hệt một người sống gặp vấn đề đang lo lắng, tự hỏi có nên xông vào cao ốc giết chết ba người bên trong hay không. Qua cuộc đối kháng vừa nồi, thuyền trưởng đã dò ra, ba người kia thực sự không làm gì được nó. Điều duy nhất khiến nó hơi kiêng dè là Tô Viễn, chỉ có kẻ này khiến nó bất an, nên mới nảy sinh ý muốn bóp chết mối nguy hiểm từ trong trứng nước. Đây cũng là tệ nạn suy tính của người sống. Như có câu nói, người biết quỷ đáng sợ, nhưng quỷ chưa chắc biết lòng người độc ác. Vì thế, theo thời gian trôi qua, bản tính lệ quỷ của thuyên trưởng bắt đầu chiếm ưu thế, bản năng muốn giết chết ba người kia càng lúc càng rõ ràng. Nhưng thuyền trưởng không biết, lúc này Dương Gian và Diệp Chân đã rút khỏi chiến trường, lặng lẽ rời đi để nghỉ ngơi khôi phục, đồng thời cũng biết cách đối phó với u linh thuyền. Vì vậy, người còn ở lại chỉ có Tô Viễn và lượng lớn Quỷ Anh của hắn. Cách dùng quỷ đối phó với quỷ được hắn vận dụng triệt để. Tuy Quỷ Anh thua xa lũ lệ quỷ thoát khỏi sự ràng buộc của Quỷ Hồ vê cấp độ khủng bố, nhưng lại thắng ở số lượng, với chiến thuật lấy lượng biến thành chất, hai bên lại duy trì một sự cân bằng kỳ diệu. Trong khi Quỷ Anh bị tiêu diệt, cũng có một số lệ quỷ bị Quỷ Anh nuốt chứng, từ đó trở nên mạnh hơn. Có thể dự đoán, nếu cứ tiếp tục như vậy, người chiến thắng cuối cùng sẽ là Tô Viễn. Nên lúc này Tô Viễn có thể cảm nhận rõ sự nóng ruột của thuyền trưởng bên ngoài, nó bắt đầu đi đi lại lại quanh cao ốc, dường như đang do dự có nên tiến vào hay không. Lúc này, Tô Viễn mới nở một nụ cười gian xảo đắc ý, bởi vì mỗi lần thuyền trưởng đi đi lại lại, nó lại tiến gân cao ốc hơn một chút, đồng thời cũng gần vị trí cổ trạch hơn một chút. Mà sự thay đổi này chính là điều Tô Viễn cần. Vì vậy, trong tình huống này, Tô Viễn quyết định thêm dầu vào lửa. Sương mù nâu xanh dưới sự điều khiển của hắn bốc lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một chữ cực lớn. Nói là chữ thì không bằng nói là hình nắm đấm, chỉ là ngón giữa dựng đứng lên trông rất đặc biệt. Đúng vậy, Tô Viễn khiêu khích trắng trợn như thế đấy. Nếu thuyền trưởng chỉ là lệ quỷ bình thường, dĩ nhiên sẽ không phản ứng với hành vi này, nhưng nó có năng lực suy tính của người sống, vậy thì khác rồi. Hơn nữa, Tô Viễn dường như sợ thuyền trưởng không nổi giận, sau đó trong làn sương mù cuồn cuộn lại ngưng tụ ra thêm nhiều vật giống hệt nhau, đồng thời từ từ bay ra khỏi tòa nhà cao tâng, dường như muốn đâm thẳng vào mặt thuyền trưởng. Cuối cùng, đối mặt với tình huống này, thuyền trưởng rốt cuộc cũng có hành động, không còn làm ngơ nữa.