Nghe Tô Viễn nói vậy, Hà Nguyệt Liên lộ rõ vẻ mặt không thể tin được. Dù sao sau khi điêu khiển được nguồn sức mạnh linh dị khó nhằn này, nàng cũng đã tự kiểm tra nhưng không hề phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Nhưng giờ đây, tin tức từ miệng Tô Viễn lại như sấm sét giữa trời quang. Chỉ một lát sau, dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt nàng bỗng tái nhợt. Tô Viễn thì mang vẻ mặt chế giễu. Xem ra ngươi đã nhận ra, không sai, đầu óc xoay chuyển nhanh thật, ngươi đoán không lâm, chính là lúc chúng ta gặp nhau lần đầu, ta đã phát hiện thủ bút của Trương Tiện Quang, Dương Gian cũng cảm thấy bất ổn, chỉ là hắn bóp méo ký ức của ngươi, còn ta thì ám thị cho ngươi, ví dụ như: Một cộng một bằng mấy?" "Bằng ba." Nghe Tô Viễn hỏi, Hà Nguyệt Liên gần như vô thức trả lời. Nhưng rất nhanh, nàng hoảng sợ nhận ra, câu trả lời này không đúng. Bởi vì dù chỉ là người bình thường, tốt nghiệp tiểu học, cũng sẽ không nói ra đáp án phi lý như 1 cộng 1 bằng 3, thông thường, một cộng một chỉ bằng hai. Nhưng riêng Hà Nguyệt Liên lại dĩ nhiên cho rằng một cộng một bằng ba là đúng. Cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn, giống như ngươi biết rõ một cộng một bằng hai, nhưng khi nói ra lại cho rằng ba mới là đúng, loại cảm giác mâu thuẫn này đủ để khiến người có tâm lý yếu đuối phát điên. Nên sau khi nói ra đáp án, Hà Nguyệt Liên hoảng loạn. "Không, không thể nào, các ngươi sao có thể tác động đến trí nhớ của ta, ta đã kiểm tra rồi, rõ ràng mỗi lần đều không có vấn đề." Tô Viễn cười: "Nếu để ngươi phát hiện ra, làm sao có thể coi là chuẩn bị để khống chế Trương Tiện Quang? Thực tế, đối với chúng ta, ngươi chỉ là vật chứa tạm thời để cất giữ nguồn sức mạnh này, ngươi có thể sử dụng không có nghĩa là nó thuộc về ngươi, chỉ là một chút xíu phúc lợi thôi, người thực sự có thể khống chế tất cả là Trương Tiện Quang, là Dương Gian, và cũng là ta.' "Ba chúng ta kiêm chế lẫn nhau, nếu không ngươi dựa vào đâu mà nghĩ một người bình thường như ngươi có thể một bước lên trời, có được sức mạnh linh dị vượt qua hầu hết các đội trưởng? Lại dựa vào đâu mà ngây thơ nghĩ mình thoát khỏi sự trói buộc này?” "Ngươi nghĩ Dương Gian sẽ lấy lòng ngươi vì hắn không thể khống chế được nguồn sức mạnh này? Hay hắn nghĩ ngươi là nhân tài? Buồn cười, đừng xem thường những đội trưởng từng bước một bò lên từ đống người chết, bọn họ sai một ly là đi một dặm, có thể sống đến giờ toàn là nhờ cẩn thận. Tô Viễn vừa cười vừa nói, đột nhiên đổi giọng: 'Ngươi nên gọi ta là gì? "Chủ nhân!" Gần như vô thức, Hà Nguyệt Liên quỳ sụp xuống, đến khi kịp phản ứng thì trong lòng đã tràn ngập tuyệt vọng. Thủ đoạn của Tô Viễn với nàng còn đáng sợ hơn Dương Gian, Dương Gian chỉ bóp méo ký ức, còn Tô Viễn chỉ bằng một câu nói đã khống chế được cơ thể nàng. Nhất là nghĩ đến Trương Tiện Quang cũng có sắp xếp tương tự trên người mình, mọi kiêu ngạo của Hà Nguyệt Liên đều tan vỡ. Rốt cuộc, nàng chưa bao giờ thoát khỏi sự trói buộc. Mà cho dù thoát khỏi Tô Viễn hay Dương Gian, khi đối mặt với Trương Tiện Quang, nàng vẫn không có sức phản kháng. Cũng chỉ như thoát khỏi một sợi dây rồi lại rơi vào một chiếc vòng cổ khác mà thôi. Dù là bên nào, cũng có sự lựa chọn để khống chế. Tự do? Thật nực cười. 'Vậy ra. Ta từ đâu đến cuối chỉ là một con cờ? Một con rối bị điều khiển sao?' Hà Nguyệt Liên cười thảm, lần đầu cảm thấy mình bi ai đến vậy. Lúc này, Tô Viễn nhẹ nhàng nâng cằm Hà Nguyệt Liên, để lộ gương mặt hoàn mỹ không giống người sống, nhìn vẻ đau khổ trên mặt nàng, hờ hững nói: "Vốn không định nói cho ngươi những điều này, nếu ngươi ngoan ngoãn thì cuộc sống sẽ rất thoải mái, thậm chí có thể hưởng thụ những thứ người khác không có được." "Nhưng gân đây ngươi quá kiêu ngạo, khiến người ta khó chịu, tuy nhiên ta cũng hiểu suy nghĩ của ngươi, nên giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn." "Thứ nhất, ta cho ngươi tự do, nhưng đổi lại, ta sẽ bóc tách sức mạnh linh dị trên người ngươi, còn sống hay chết thì tùy thuộc vào vận may của ngươi." "Thứ hai, ngươi cứ như trước đây, ngoan ngoãn làm con rối, dù sao có tự do hay không đôi khi cũng chẳng quan trọng, huống hồ ngươi cũng nên nghĩ, không phải ai cũng có tư cách làm quân cờ, hơn nữa lợi ích của việc làm quân cờ không phải ai cũng cảm nhận được, ít nhất ta thấy, ngươi cũng rất thích quyên lực hiện tại, vậy nên giờ tự mình chọn đi. "Tất nhiên, nếu ngươi không chọn, ta cũng có thể chọn thay ngươi, chỉ là khi đó ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận." Hà Nguyệt Liên ngồi bệt xuống đất, im lặng, không biết nên làm thế nào. Vì lời Tô Viễn quá thực tế và tàn khốc. Nàng không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. "Thôi, nói đến đây thôi, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, đừng quên phải gọi ta là gì đấy !". Hà Nguyệt Liên run rẩy, vẻ mặt thống khổ và giẳn vặt. Nàng biết Tô Viễn đang nhắc nhở mình, và cũng không sợ nàng chạy trốn, vì nàng không thể chạy thoát. Ngay khi Tô Viễn nói câu đó, nàng cảm nhận rõ sự thay đổi bất thường trong cơ thể, thậm chí không thể kiểm soát, không thể suy nghĩ, chỉ vô thức muốn phục tùng. Chỉ thoáng có ý nghĩ phản kháng trong đầu liền cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Đáng sợ hơn là, nàng hiểu ý Tô Viễn. Nếu nàng muốn tự do, hôm nay nàng chắc chắn sẽ chết ở đây, như lời Tô Viễn, sức mạnh linh dị trên người nàng sẽ bị bóc tách, ngay cả Quỷ Họa cũng bị lấy đi, người ngự quỷ mà tách khỏi lệ quỷ thì còn sống sao? Điều này Hà Nguyệt Liên biết rõ, căn bản không thể sống sót. Người sống dây dưa quá sâu với sức mạnh linh dị đã sớm hòa làm một, cái gọi là dị loại cũng chỉ là lệ quỷ còn sống, còn giữ lại ý thức của con người mà thôi. Một khi ý nghĩ của người sống bị xóa bỏ, đó chính là quỷ. Nàng cũng không ngoại lệ. Dù lệ quỷ nàng điều khiển là bị động, nhưng sự tôn tại của nàng vốn dĩ là do Trương Tiện Quang chuẩn bị cho Quỷ Họa. Nhưng nếu không chọn tự do, nàng chỉ có thể trở thành một Hà Nguyệt Liên mãi mãi nghe lời. Chết trong tỉnh táo, hay sống trong u mê, khoảnh khắc này, Hà Nguyệt Liên mờ mịt, không biết nên lựa chọn thế nào