Tòa nhà có kết cấu bằng gỗ, không biết xây ở đó bao lâu, đã có vài chỗ sụp đổ, mọc đầy cỏ dại giống như bị người vứt bỏ ở đó, nhìn thế nào cũng không giống như có dấu hiệu có người sinh sống. Nhưng ngay trước tòa nhà cũ kỹ này, lại treo hai cái đèn lồng đỏ, tản ra ánh sáng. Là ngôi nhà này! Tô Viễn tâm niệm vừa động, trong tay đột ngột xuất hiện một con rối to bằng bàn tay. Đó là một con quỷ rối! Một con rối gỗ toàn thân đều được ghép thành, mang theo vẻ mặt quái dị. Một khi sử dụng nó, cũng giống như sẽ đạt được một phân thân lệ quỷ, đáng tiếc là thứ này là một món vật phẩm dùng một lần, có thời gian hạn chế, không thể tôn tại thời gian dài. Dùng ở nơi này không thể tốt hơn. Thừa dịp vị cô dâu trong kịch bản còn chưa đi ra, Tô Viễn trực tiếp sử dụng quỷ vực từ trong xe buýt xuyên qua cửa xe lan tràn nhanh hướng về phía cổ trạch. Nhưng ngay khi tiếp cận vị trí của rừng già lại phát sinh vấn đề. Quỷ vực của Sở Nhân Mỹ bị ngăn trở. Hoặc là nói, rừng già phía trước giống như có một trở ngại vô hình nào đó, ngăn cản quỷ vực tiếp tục đi tới. Thấy tình huống này, sắc mặt Tô Viễn trâm xuống. Hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy. Trong khu rừng già này có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, bởi vì lúc quỷ vực lan tràn qua, Tô Viễn cảm nhận được trong khu rừng già này có thứ gì đó đang nhìn trộm mình, loại cảm giác này rất đáng sợ, nhưng bởi vì hắn đang ở trên xe buýt nên tạm thời còn chưa xuất hiện dị thường. Tô Viễn trâm tư một lát. Hắn biết khu rừng già này dị thường, trong rừng cây quỷ dị này mỗi một gốc cây dưới tàng cây đều có thể vây khốn một con quỷ, trong nguyên tác sau này, ngay cả đoàn người Dương Gian cũng thiếu chút nữa chết ở địa phương quỷ dị này. Hắn vốn tính toán nếu như có thể dùng quỷ vực đột phá thì sẽ trực tiếp dùng quỷ vực ném đồ tủ quỷ muốn mình đưa vào trong cổ trạch, nhưng hiện tại xem ra là không được, quỷ vực bị khu rừng này ngăn cản, căn bản là không cách nào thực hiện. Đã như vậy, thì thử xem rối quỷ có được hay không. Ngay sau đó, rối quỷ trong tay Tô Viễn biến mất, trong nháy mắt xuất hiện trước khu rừng quỷ dị kia. Lúc này rối quỷ đã bành trướng thành một hình thể lớn bằng người lớn, thân thể đáng sợ, ngũ quan và biểu tình dọa người, do rối gỗ chế thành, cả người tản ra lực lượng linh dị, mặc cho ai nhìn qua đều sẽ cảm thấy đây là một lệ quỷ đáng sợ. Bởi vì tất cả hoạt động đều được thực hiện trong quỷ vực của Sở Nhân Mỹ, cho nên người trong xe cũng không phát hiện dị thường. Kể cả Dương Gian cũng bị che giấu. Mãi đến rối quỷ bước ra khỏi quỷ vực Tô Viễn, đi vào trong rừng già. "Đó là gì? Tại sao đột nhiên có nhiêu thêm một người? Có phải là quỷ không? Làm sao trông nó giống như nó đang di chuyển về phía ngôi nhà đó?” Nhưng Tô Viễn giờ phút này cũng không có tâm tư để ý tới nghi hoặc của Dương Gian, hắn đặt tất cả lực chú ý ở trên người rối quỷ. "Trước tiên để rối quỷ đi vào thử xem, có thể an toàn tiến vào trong rừng hay không, nếu như có thể, xác nhận không có nguy hiểm, lại để cho nó chạy một chuyến, đưa đồ vào trong nhà." Tô Viễn tính toán rất tốt, cứ như vậy hắn cũng không cân phải xuống xe tự mình đưa đồ. Nhưng nghĩ thì hay, mà thực tế lại khác. Rối quỷ sau khi tiến vào rừng già, ngay từ đầu còn có thể đi tới phía cổ trạch, nhưng rất nhanh đã xuất hiện dị thường, nó lại bị lạc ở trong rừng. Trong rừng cây quỷ dị này tựa hồ có lực lượng linh dị nào đó, ngay cả cảm quan của lệ quỷ cũng có thể che đậy. Nhìn rối quỷ ở trong rừng đi tới đi lui, tựa hồ tìm không được phương hướng, sau đó đột nhiên mất đi năng lực hành động, giống như là bị linh dị nào đó áp chế, Tô Viễn ý thức được, xem ra chỉ có thể tự mình ra tay. Đột nhiên, cổ trạch ở phía xa có biến hóa. Một bóng người đột ngột đứng dưới đèn lông màu đỏ kia, tựa hồ đang nhìn hướng này. Lệ quỷ xuất hiện! Không chỉ Tô Viễn phát hiện, Dương Gian cũng thấy được. Nguyên bản anh ta vẫn luôn quan sát thân ảnh xuất hiện quỷ dị kia, nhưng thân ảnh rất có thể là lệ quỷ kia sau khi tiến vào trong rừng lại biến mất, mà giờ phút này ở hướng cổ trạch lại xuất hiện một con quỷ, lập tức dời đi lực chú ý của anh ta. "Lệ quỷ ở địa phương quỷ quái này thật sự quá nhiều! Hy vọng con quỷ này không lên xe buýt." Dương Gian nghĩ như vậy. Anh ta có thể khẳng định, đây tuyệt đối là một con quỷ, hơn nữa thần bí không rõ, cấp bậc khủng bố không cách nào xác định. Nhưng sự tình lại hết lần này tới lân khác không theo suy nghĩ của anh ta. Bóng người dưới chiếc đèn lông lắc lư, đi dọc theo con đường hoang vắng đó về phía xe buýt.