Đó là quỷ thủ của Sở Nhân Mỹ. Sử dụng lệ quỷ để đấu với lệ quỷ chính là cách an toàn nhất. Nhưng mà lúc quỷ thủ của Tô Viễn sắp chạm vào con mắt thì một điều rùng rợn đã xảy ra. Con mắt đó đột nhiên rơi lệ. Không! Đó là máu tươi! Chất lỏng màu đỏ tươi từ trong mắt chảy ra nhưng không có rơi xuống đất. Ngược lại giống như bị bốc hơi, nổi lên một tầng sương mù màu đỏ kỳ dị. Khoảnh khắc hắn chạm vào màn sương, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Quỷ thủ của Sở Nhân Mỹ có dấu hiệu bị ăn mòn và trên làn da trong suốt như pha lê ban đầu xuất hiện những đốm đỏ lớn, hơi giống những đốm của xác chết. Là đùa sao, cái gì thế này? Ngay cả cơ thể của lệ quỷ cũng có thể bị ăn mòn sao? Thấy vậy, Tô Viễn không khỏi kinh hãi. Đây giống như là một lời nguyên quỷ dị nào đó, cho dù là lệ quỷ cũng có thể bị ăn mòn. Cũng không biết sương mù đỏ này sở hữu loại năng lực siêu nhiên đáng sợ gì mà ngay cả quỷ vực cấp độ thâm sâu cũng không có cách nào ngăn cản hoàn toàn . Nhưng nếu chỉ có như vậy cũng sẽ không làm Tô Viễn dừng tay mà vì lúc này còn có một nhân tố khác ngoài ý muốn. Tô Thiển. Sương mù màu đỏ đã muốn lan gần đến Tô Thiển nhưng cô không nhận ra điều đó. Nếu Tô Viễn tiếp tục làm điều gì đó mạnh mẽ với con mắt này, khả năng cao là cô sẽ bị ảnh hưởng bởi lực lượng linh dị và bị giết chất. Bởi vì lúc này, Tô Viễn phát hiện trên tấm bùa thế thân mà hắn đưa cho cô đã xuất hiện vài vết nứt. Vì vậy, Tô Viễn đã phải dừng hành động của mình lại. "Con quỷ này thậm chí còn đáng sợ hơn tôi tưởng. Những đám sương mù kỳ lạ đó là một loại sự kiện linh dị, ngay cả quỷ vực thâm sâu cũng không thể ngăn cản chúng. Chúng xuất hiện giống như là một lời nguyên linh dị, rất có thể là một lời nguyền khủng khiếp. Tôi không quan tâm đến Sở Nhân Mỹ nhưng tôi sợ Tô Thiển sẽ không thể sống sót. Không được, tôi không thể bốc đồng như vậy." Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tạm dừng, Tô Viễn suy nghĩ một số chuyện, phân tích tình hình hiện tại. Con quỷ trong phần mềm ma quái ẩn nấp trong một không gian linh dị sâu thẳm. Đôi mắt mà chúng ta đang đối mặt bây giờ chỉ là một phần biểu hiện ma quái của nó hoặc là thực thể của nó rất đặc thù, chỉ cần tác động mạnh mẽ là đã không thể làm gì được. Cho dù là sử dụng đinh gắn lên quan tài cũng rất có khả năng không thể đối phó được với loại thực thể không phải lệ quỷ này. Bây giờ, hắn chỉ có thể rút lui trước. Đột nhiên, Tô Viễn biến mất không thấy đâu. Tưởng như không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ trở vê vị trí ban đầu. Ngay sau đó, Quỷ vực biến mất mà Tô Thiển còn không biết vừa rồi trong quỷ vực đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình thiếu chút nữa bị lực lượng linh dị ảnh hưởng và giết chết. Theo như cô nhớ, Tô Viễn vừa rồi đứng ở cách đó không xa kêu cô dùng phân mêm ma quái chụp ảnh cho hắn mà thôi. Sau khi Tô Viễn dừng lại, mọi thứ trở lại bình thường, như thể mọi thứ xảy ra vừa rồi đều là ảo giác. Sau khi cuộc đối đầu linh dị dừng lại, vết đỏ trên tay Sở Nhân Mỹ dần dần mờ đi chứng tỏ lực lượng linh dị đã bị xua tan. Nhưng Tô Viễn đã có thể cảm nhận được có một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được xâm chiếm không gian. Đây có lẽ là lời nguyên của phân mềm ma quái. Đối với hắn mà nói cũng không phải vấn đề lớn. Bởi vì quỷ không thể bị giết chết. Chỉ có lệ quỷ mới có thể chống lại lệ quỷ và Sở Nhân Mỹ đã giúp hắn giải quyết rất tốt vấn đề này. Tương tự, hắn có chút tò mò, nếu lời nguyền quấn lấy Sở Nhân Mỹ thì sẽ như thế nào? Sẽ khiến Sở Nhân Mỹ chết sao? Điêu này cũng không có khả năng. Mặt khác lúc này, Tô Thiển không khỏi sững người sau khi nhìn vào những bức ảnh được chụp trên điện thoại. Bởi vì trong bức ảnh không có xuất hiện hình ảnh Tô Viễn chết như thế nào. Ngược lại xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng trên màn hình. Bên trái của hắn là một cô gái đáng sợ mặc áo choàng xanh, tóc rối bù, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt không có con ngươi đáng sợ dưới mái tóc dài. Bên phải hắn là một đứa trẻ rất gầy, trên người khoác một tấm vải liệm rất cũ, tương tự như bộ quân áo mà các người già mặc khi chết, da dẻ xám xịt, không giống người sống. Đôi mắt vốn ngây thơ lại hiện ra một loại dữ tợn đáng sợ. Đứa trẻ một tay nắm Tô Viễn, một tay nắm một bóng ma ghê sợ. Bóng ma có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ đường nét là hình người nhưng lại thiếu đi một đôi chân. Hơn nữa bối cảnh của bức ảnh cũng không phải là ký túc xá mà là ở một khung cảnh quái dị nào đó. Sau lưng mấy người là hình ảnh của một thôn trang.