Sau khi nghe Tô Viễn nói xong, Cao Minh tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt quái dị kia. Không, không phải con mắt mà là hốc mắt. Bởi vì trong hốc mắt đó không có ai, trống rỗng mà đen kịt, giống như hai cái vực sâu không đáy, lộ ra vẻ quái dị dị thường. Mặc dù không có con mắt nhưng anh ta có thể nhìn mọi thứ xung quanh như một người bình thường. "Cố vấn Tô, tôi không có biện pháp nào khác. Tôi không thể nhìn thấy con quỷ đó ngay cả khi tôi sử dụng sức mạnh của lệ quỷ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy lực lượng linh dị qua các phương tiện truyền thông." Đây là sức mạnh siêu nhiên mà Cao Minh có được. Những gì bên trong hốc mắt anh ta nhìn thấy khác với những gì người bình thường nhìn thấy. Thị giác của người bình thường có thể nhìn thấy màu sắc và thế giới muôn màu nhưng trong mắt của anh ta chỉ có hố đen chứ không có gì. Không có màu sắc, tất cả đều tối đen như mực nhưng trong hốc mắt đen như mực này, tất cả đều có cùng đường nét, hình dáng. Duy nhất khác biệt chính là, chỉ có lực lượng linh dị mới làm xuất hiện màu sắc khác nhau trong hốc mắt của anh ta. Ví dụ như hiện tại anh ta đang nhìn Tô Viễn nhưng Tô Viễn ở trong tâm mắt của anh ta lại giống như một người bình thường, không có bất kỳ khác biệt nào. Điêu này là vô cùng bất hợp lý. Bởi vì có sự tồn tại lực lượng linh dị thì sẽ có nhiêu màu sắc trong mắt anh ta và nó thể hiện ra màu sắc của riêng mình. Tuy rằng anh ta không thấy được màu sắc thần quái đặc thù từ trên người Tô Viễn nhưng nếu nói Tô Viễn là người thường thì anh ta cũng sẽ hoàn toàn không tin. Bởi vì Cao Minh có thể cảm giác được trên người Tô Viễn có một cái gì đó không giải thích được khi anh ta nhìn trộm, ẩn chứa ác ý cùng oán hận, phảng phất ẩn giấu dưới da của hắn, thật đáng sợ. Cho nên anh ta vừa mới tháo kính râm ra, liền vội vàng đeo vào, không dám nhìn trộm nhiều. Bởi vì Tô Viễn cho anh ta một loại cảm giác thật sự sợ hãi, giống như lệ quỷ đích thực đứng ở trước mặt anh ta. Mà hắn cũng giống người thường, nhìn không ra cái gì khác thường, loại cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn. Hắn thực sự xứng đáng là người có thể giải quyết các sự kiện linh dị cấp S, thực sự đáng sợ. Khó trách ngay cả tổng bộ cũng cố gắng hết sức để thu phục hắn. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Cao Minh cười đùa nói: "Đây là biệt thự mới do cố vấn Tô xây phải không? Nó thực sự rất tráng lệ, tôi có thể vào ngồi một chút được không?” Tô Viễn bình tĩnh nói: "Không. Tôi không chào đón những ngự quỷ giả khác tới đây. Tổng bộ phái ngươi tới đây làm tân chủ tịch thành phố Tân Hải phải không?” Với năng lực của mình, Cao Minh đủ để trở thành người phụ trách thành phố Tân Hải. Nhưng vấn đề là anh ta quá lười biếng và có thể không đáng tin cậy. Không, không, không, tôi không thể." Nghe vậy, Cao Minh lắc đầu liên tục: "Những sự kiện linh dị ở thành phố Tân Hải quá rắc rối và tôi không thể xử lý được. Chỉ là tổng bộ tạm thời không thừa nhân lực cho nên mới tạm thời phái tôi tới đây." "Tổng bộ dù cho có tuyển thêm người cũng sẽ luôn thiếu nhân lực. Cũng giống như cậu nói, người tổng bộ đều luôn không rảnh." Tô Viễn lắc đầu nói: "Chỉ là vì tôi đang ở nơi này thôi." Không phải sao, hắn cũng không tin tổng bộ sẽ không biết giờ phút này hắn đang ở Tân Hải. Nếu không thì Nhan Chân và Cao Minh sẽ không xuất hiện ở đây hôm nay. Phải biết rằng, Tô Viễn luôn mang theo điện thoại vệ tinh của tổng bộ và sẽ chỉ tắt nó đi trong những tình huống đặc biệt. Cho nên không gì khác hơn là hy vọng hắn ra tay đối phó với con quỷ kia. Đợi mấy ngày không thấy hắn có động tĩnh gì mới gọi người tới thăm. Họ tính toán thật là tốt. Đối với chuyện này, Cao Minh đang giả ngu mà cười trừ bởi vì những gì Tô Viễn nói đều đúng. Và Tô Viễn cũng trả lời thẳng. "Đây là ý tưởng của Tào Diên Hoa hay Triệu Kiến Quốc? Tổng bộ càng ngày càng nhỏ. Thôi quên đi, hai người đi đi. Tôi không hứng thú với những sự kiện linh dị xảy ra ở Tân Hải và cũng không muốn đối phó với chúng. Các người cứ tự xử lý, không cần quấy rây tôi." Nói thật, mấy ngày nay tâm trạng Tô Viễn cũng rất tốt cho nên thái độ của hắn đối với hai người bọn họ cũng coi như là lịch sự. Nếu không, hăn liên mặc kệ và đuổi thẳng hai người họ đi. Muốn chơi đùa với hắn sao? Thật buồn cười! Tô Viễn thẳng thắn nói đuổi khách. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn, Cao Minh lập tức làm ra vẻ như đã quên gì đó. Anh ta vỗ đầu, áy náy nói: "Cậu xem trí nhớ của tôi đi, tôi đang ở tuổi trung niên nên đúng là đãng trí. Thực xin lỗi cố vấn Tô, còn có một ít đồ vật tổng bộ nhờ tôi đưa cho cậu.' Nói xong, anh ta vội vàng đi tới chỗ đậu xe, lấy từ trong cốp xe ra hai chiếc hộp kim loại.