Hắn ta có lẽ không nhìn thấy ta, lại bị một đệ tử đẩy một cái, vô thức hét lên:
"Ta là Thẩm Xác Vạn Kiếm tông!"
Một lúc im lặng như tờ.
Đệ tử canh cửa trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác:
"Vạn Kiếm tông ta biết, là danh môn kiếm đạo, nhưng Thẩm Xác là ai?"
Mặt Thẩm Xác trở nên tái xanh.
Hắn ta không ngờ rằng mình chỉ rời khỏi giới kiếm tu trăm năm, những đệ tử mới vào môn phái đã không còn biết đến tên tuổi của hắn ta nữa.
Bên cạnh một vị tiền bối thong thả lên tiếng: "Thẩm Xác à, trăm năm trước đúng là một thiên tài, chỉ là đi sai đường, tự mình từ bỏ kiếm đạo, đáng tiếc thay."
Lời này vừa dứt, tiếng xì xào một mảnh.
Ai nhìn Thẩm Xác cũng với ánh mắt khác thường.
Thẩm Xác nắm chặt nắm đ.ấ.m nói: "Ta không đi sai đường, lựa chọn của ta không thể sai."
Thấy không ai đáp lời, Thẩm Xác cắn răng, hơi nịnh nọt cười gượng với đệ tử canh cửa: "Ta cũng chỉ muốn đến mở rộng tầm mắt, đại ca thông cảm một chút được không? Ta chỉ cần một suất tham gia thôi."
Ta không khỏi nhíu mày.
Đây còn là Thẩm Xác sao? Kẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì đó sao?
Kiếp trước, hắn ta dẫn chúng ta đến tham gia thi đấu, tất cả các tiền bối có danh có tiếng đều đến đón tiếp, đệ tử cấp thấp thậm chí chen chúc như núi như biển chỉ để nhìn hắn ta một cái.
"Lâm sư tỷ đến rồi!"
Không biết ai hô lên một câu trước, mọi người đều nhìn về phía ta.
Vì trăm năm qua ta thường được sư phụ phái đi thực hiện nhiệm vụ, danh tiếng trong giới kiếm tu dần nổi lên, các tiểu đệ tử lần lượt đến hành lễ, các tiền bối cũng hòa nhã khen một câu hậu sinh khả uý.
Đãi ngộ này của ta, khác biệt với Thẩm Xác một trời một vực.
Hắn ta đứng trong đám người, sắc mặt tái nhợt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tiểu sư đệ vừa mới hoàn hồn sau khi ngỡ ngàng, theo phản xạ gọi một tiếng sư huynh.
Đệ tử canh cổng vội vàng nói: "Thì ra thật sự là đồng môn của Lâm sư tỷ, vậy không bằng. . ."
Hắn ta chưa dứt lời, Thẩm Xác vì muốn bảo vệ chút lòng tự trọng đáng thương còn sót lại đã lên tiếng trước:
"Nếu danh ngạch có hạn, ta sẽ không góp vui nữa. Thí luyện kiếm đạo vốn luôn công khai cho phép người ngoài đến xem, ta là tán tu đứng bên cạnh quan sát cũng không sao."
Ta không biết hắn ta rốt cuộc muốn làm gì.
Đúng như lời hắn ta nói, ta thi đấu ba tháng, hắn ta có mặt từng trận một.
Ta thắng một trận, sắc mặt hắn ta lại trầm xuống thêm một phần.
Ta nghĩ hắn ta nhất định đang nghĩ về bản thân, nếu hắn ta không rời đi, lần này dẫn các sư đệ sư muội đến đây, người nở mày nở mặt hẳn là hắn ta.
Rất nhanh đã đến ngày chung kết, người đấu với ta là quán quân kỳ trước Dư Cương, một kiếm tu trẻ tuổi phong độ ngời ngời, cười tươi với ta:
"Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ta sẽ không nhường ngươi đâu."
Nhiệm vụ của ta và hắn ta là tiến vào Quỷ lâm - nơi phong ấn ác yêu, ai có thể tiêu diệt được nhiều ác yêu hơn, lấy được Linh Lan Hoa ở sâu trong rừng, người đó sẽ là quán quân.
Ban đầu quả thật rất thuận lợi, nhưng không ai ngờ được, lại có ác yêu phá vỡ phong ấn chạy đến trấn bên cạnh.
Những yêu quái bị giam giữ trong này đều là loại tàn ác cực độ, nếu không xử lý hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Ta và Dư Cương nhìn nhau một cái, lập tức quyết định từ bỏ cuộc thi để đi trừ yêu.
Tiểu yêu xảo quyệt khó đối phó, hai chúng ta phải chiến đấu liên tục mấy ngày mới đợi được viện binh đến.
Đệ tử đến trợ giúp có vẻ khó xử nhìn ta nói: "Lâm sư tỷ, có một chuyện, các trưởng lão cần tỷ đến quyết định."
Nhiều bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giới kiếm tu như vậy, có chuyện gì cần ta đến quyết định?
Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thẩm Xác.
6
Ta vội vã chạy về bên ngoài Quỷ Lâm, chỉ thấy bầu không khí ngưng trọng, Thẩm Xác bị trói bằng thừng trói yêu quỳ một bên, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên nhìn ta một cái.