Một bảo vật tốt như vậy, đã đồng ý cho các ngươi dùng đâu mà đã dùng?
Thẩm Xác cố chấp muốn cướp lại, nhưng hiện giờ linh lực của hắn ta yếu ớt, ngay cả sự khống chế của tiểu sư đệ cũng không thoát được.
Linh Linh cuối cùng cũng hoàn hồn, định xoay người bỏ chạy thì bị Dư Cương bắt được.
Hắn ta hỏi ta nên xử trí thế nào, ta gằn từng chữ một:
"Giết người phải đền mạng, nàng ta đã gi-ết nhiều người như vậy, tất nhiên phải ch-ết."
Linh Linh đột nhiên trợn tròn mắt, nước mắt lập tức trào ra, nàng ta khóc lóc nói với Thẩm Xác:
"Thẩm ca ca, cứu muội đi, nếu muội ch-ết rồi, trên đời này sẽ không còn ai yêu huynh nữa."
Thẩm Xác thê lương cười lớn:
"Không sao đâu Linh Linh, ta sẽ đi cùng nàng, kiếp sau, ta không tu đạo, nàng không làm yêu, chúng ta sẽ là một đôi phàm nhân yêu nhau."
Nhìn như vậy, đúng là giống một đôi uyên ương mệnh khổ.
Đáng tiếc Linh Linh không nghĩ vậy, nàng ta lau nước mắt, cười lạnh:
"Thôi đi, nếu thật sự có kiếp sau, ngươi đừng đến hại ta nữa."
7
Thẩm Xác lập tức đứng sững tại chỗ, không thể tin được nói:
"Nàng nói gì. . ."
"Ta nói ngươi chính là một tên hại người! Ban đầu ta chỉ thấy ngươi có dung mạo đẹp đẽ, muốn chơi đùa với ngươi thôi, ai ngờ ngươi lại nghiêm túc, thậm chí vì ta mà rời bỏ sư môn. Thẩm Xác, ta nên nói ngươi ngu ngốc hay là ngây thơ đây? Những lời đường mật ta thuận miệng nói ra ngươi cũng tin, nhưng ngươi đã hại ch-ết ta rồi! Linh Linh càng nói càng hăng, thậm chí nói hết những bất mãn trong những năm qua trút ra.
Nàng ta là hồ tộc, bản tính đa tình, vốn là gặp ai là yêu người đó.\
Nhưng Thẩm Xác lại lấy danh nghĩa tình yêu giam giữ nàng ta bên cạnh hắn ta hàng trăm năm, còn ép buộc nàng ta thay đổi bản tính.
"Vì ngươi, những danh môn chính phái này ngày ngày theo dõi ta, ta không thể gi-ết người không thể ăn thịt người, ngươi còn muốn cho ta thoát thai hoán cốt biến thành người, lão nương không chơi nữa!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Khi Thẩm Xác bị bắt còn chưa từng biến sắc, nhưng lúc này sắc mặt hắn ta như thể trong chớp mắt đã tái nhợt.
Hắn ta không dám tin nhìn Linh Linh, lẩm bẩm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Là nàng nói nàng yêu ta mà."
"Ta thừa nhận, trăm năm trước từng yêu ngươi, nhưng đã lâu như vậy rồi, ta sớm đã chán ngấy!"
Như thể sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, Thẩm Xác vừa khóc vừa cười, miệng liên tục lẩm bẩm không thể nào.
Linh Linh không thể cải tà quy chính, tiền đồ hắn ta từ bỏ đã trở thành trò cười.
Linh Linh không yêu hắn ta, cả con người hắn ta như một trò cười.
Thẩm Xác đột nhiên bật dậy bóp cổ Linh Linh, nghiến răng: "Ta vì ngươi từ bỏ tất cả, ta vốn là đệ tử được sư môn xem trọng nhất, ta đã không cần gì nữa, sao ngươi dám không yêu ta?"
Linh Linh liều mạng phản kháng, để sống trực tiếp chỉ về phía ta:
"Đều tại sư muội của ngươi, khi xưa ta đi tìm ngươi từng bị nàng ta bắt gặp vài lần, nếu lúc đó nàng ta ngăn cản chúng ta, làm sao ngươi lại thành ra như bây giờ?"
?
Liên quan gì đến ta?
Thân thể Thẩm Xác đột nhiên cứng đờ.
Hắn ta từ từ quay đầu nhìn ta, đáy mắt u ám khó đoán.
Ta nhướn mày, không hề né tránh đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Cái nồi này ta cứ gánh, ngươi còn có thể làm gì ta?
Thẩm Xác buông tay đang bóp cổ Linh Linh ra, nhặt kiếm lên thậm chí có xu hướng chỉ về phía ta.
Đúng lúc này, thanh kiếm của hắn ta đột nhiên không nghe lời sai khiến bay về phía chân trời, hướng đó là sư phụ đã đến.
Thẩm Xác lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng sư phụ.
Rốt cuộc hắn ta vẫn là đệ tử do sư phụ một tay dạy dỗ, sắc mặt sư phụ phức tạp, thở dài một tiếng:
"Ngươi hối hận rồi sao?"
Thẩm Xác cúi đầu nghẹn ngào: "Đệ tử, hối hận rồi."
"Hối hận thì tốt, hãy suy nghĩ kỹ đi."
"Đệ tử thật sự biết sai rồi, sư phụ, ngài để con trở về sư môn đi, con nhất định sẽ chuyên tâm tu hành, gánh vác trách nhiệm của mình."