Ta đã nhanh chóng lăn vào trong chăn, nhưng thấy vậy vẫn cười ra tiếng. Quyết định lát nữa phải thưởng cho Giẻ Rách một khúc cá thật to.
Tề Yển mặt đen lại, xách Giẻ Rách xuống giường, rồi quay qua nắm lấy tay ta, nheo mắt lại: “Diểu Diểu, lại đây.”
Ta nuốt nước bọt: “Bệ hạ, cổ chàng còn bị thương mà…”
Hắn cong môi cười, “Chính là bảo nàng lại đây bôi thuốc cho trẫm, không thì nàng nghĩ là gì?”
Ta: “……”
Mất bao công sức và nhan sắc để bôi thuốc xong cho hắn, Tề Yển mới lười nhác mở lời:
“Thật ra ta chưa từng có ý định xử tội người nhà nàng, ít nhất là một vài người trong số đó.”
Ta: “?”
Nghĩa là hôm qua nói vậy chỉ để dọa ta thôi?
Tề Yển rõ ràng rất đắc ý với sự gian xảo của mình, nụ cười toát ra cái vẻ “rất đáng bị đánh”, “Tam ca nàng chắc sẽ được vào cung gặp nàng trong vài ngày tới. Nàng chuẩn bị sẵn đi.”
Hồng Trần Vô Định
Ta ngẩn người: “Sao chàng biết…”
Hắn đáp: “Ta biết hết, Diểu Diểu.” Rồi hôn nhẹ lên mắt ta, “Nếu không phải vì trước kia huynh ấy từng chăm sóc nàng, ta cũng chẳng tha cho hắn đâu.”
“Vậy còn phụ hoàng ta…”
Tề Yển liền cúi đầu chặn môi ta, hôn sâu một lúc rồi mới khẽ nói:
“Những kẻ từng ngược đãi nàng, đều đã bị bắt lại cả rồi. Diểu Diểu, nàng không cần bận tâm đến họ nữa. Giờ nàng đã là vợ của ta, chỉ cần nhìn ta thôi là đủ.”
Hôm ấy, ta mới thoáng thấy được chút điên cuồng ẩn sâu trong con người Tề Yển.
Chỉ là ta vẫn chưa nhận ra.
10
Sau trận chiến giữa Tề và Ân, Lương Chí Mẫn thắng trận khải hoàn, danh tiếng vang dội, ngay cả dân chúng cũng đua nhau khen ngợi huynh muội nhà họ Lương.
Tề Yển vì muốn nghênh đón tướng sĩ chiến thắng, đặc biệt mở tiệc, chỉ mang theo một mình Lương Tri Ý tham dự. Còn ta thân là hoàng hậu thì tất nhiên ở lại hậu cung chờ gặp Tam ca của mình.
Trong số huynh muội, ta thân với Tam ca nhất. Mẫu phi của huynh ấy và mẫu thân ta vốn giao hảo sâu đậm, sau khi mẫu thân mất, huynh ấy luôn chăm sóc ta tận tình. Chỉ là trong cung hoàng tử đông đúc, tranh quyền đoạt vị khốc liệt, mà Tam ca lại hiền lành chất phác nên thường bị thiệt, những việc có thể làm được cũng rất hạn chế.
Nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và huynh ấy.
Năm xưa quốc sư nói ta là hồng nhan họa quốc, chính Tam ca đã lên tiếng trước mặt phụ hoàng, khuyên không nên tin mấy lời bịa đặt đó.
Khi ấy phụ hoàng đang thưởng vũ, nghe vậy liền sa sầm mặt nói đầy ghét bỏ:
“Từ khi nó sinh ra, nước Ân ta liền lắm chuyện xui xẻo. Có phải lời đồn không, ngươi cứ đi hỏi dân nước Ân xem họ tin không.”
Nực cười thay, dân nước Ân lại tin như sấm.
Ta từng lén ra khỏi cung dạo chơi, bị người khác nhận ra thân phận liền bị ném trứng thối và rau hỏng vào người, còn bị mắng không tiếc lời.
Từ ấy, Tam ca hoàn toàn thất vọng, hôm ta rời nước Ân lên đường sang nước Tề, huynh ấy khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Diểu Diểu, nếu có thể, vĩnh viễn đừng quay về. Quốc gia này đã mục nát đến tận gốc rồi.”
Nhưng dù có nát, đến khi nước Tề phát động chiến tranh, Tam ca vẫn ngoan cường kháng cự, thà c.h.ế.t không hàng.
Lần tái ngộ này, mắt huynh ấy đã đỏ hoe, ngập ngừng hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Diểu Diểu, muội gầy… à không, béo ra rồi.”
Ta: “……”
“Đồ ăn bên nước Tề ngon hơn nước Ân, mập cũng là điều dễ hiểu thôi.” Ta cười cười, dặn cung nhân dâng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
Tam ca cẩn thận quan sát bàn tiệc, gật đầu: “Quả thật đúng là vậy.”
Và thế là, việc đầu tiên sau bao năm đoàn tụ của ta và huynh ấy chính là ăn một bữa no nê.
Sau bữa cơm, Tam ca mới chậm rãi kể chuyện.
Hôm nước Tề tuyên chiến, bá quan văn võ nước Ân lập tức chia làm hai phe, một bên đòi chiến, một bên đòi hàng, cãi nhau liên tục mấy ngày.
Mãi đến khi binh lính nước Tề áp sát biên giới, đám đại thần vốn cứng miệng liền đồng loạt quay sang xin hàng, duy nhất Tam ca ta vẫn cố thủ, thậm chí còn tự ý điều binh ra tiền tuyến đối đầu cùng Lương Chí Mẫn.
Hai người đánh nhau khó phân cao thấp. Lương Chí Mẫn từng nói: nếu đổi lại là thời điểm khác, có khi họ đã là tri kỷ. Thật đáng tiếc, đáng tiếc…
Khi phụ hoàng ta vội vàng xuất hiện, tự mình quỳ gối đầu hàng, Tam ca đang chìm trong chiến đấu đến đỏ cả mắt, khắp người toàn máu, xung quanh t.h.i t.h.ể chất đầy.
Gió thu nổi lên, trống trận đã gióng, nhưng cờ chiến của nước Ân chẳng còn phất nữa, trống trận cũng lặng im không vang lên một hồi nào thêm.
“Lúc ta thấy phụ hoàng đứng giữa đống xác tướng sĩ để đầu hàng, ta chỉ thấy nực cười.” Tam ca rốt cuộc bật khóc, gân xanh hằn trên trán, “Một quốc gia như vậy, vốn đã mục ruỗng từ gốc rồi.”
Ta không biết phải an ủi thế nào. Mọi chuyện đã định, ta cũng không thể xúi huynh ấy đi ám sát Tề Yển cướp quyền.
Như Tam ca đã nói, nước Ân vốn đã có bệnh trong máu, dù huynh ấy có giữ được trận này, thì còn trận sau, trận sau nữa. Kẻ làm vua mà vô đạo, thì sớm muộn quốc gia cũng sụp đổ. Xét cho cùng thì với bách tính nước Ân mà nói, có khi những ngày khổ cực có lẽ cũng sắp qua đi rồi.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là Tam ca tự mình nghĩ thông, xoa đầu ta rồi nói:
“Ăn hơi nhiều rồi, ta đưa muội đi dạo tiêu cơm nhé?”
Ta thấy không ổn, “Đi đâu?”
Tam ca: “Thiên lao….”
Ta: “……”
Ta: “Là ý của Tề Yển phải không?”
Tam ca gãi mũi, ngượng ngùng: “Ừm…”
Ta thấy cũng hợp lý thôi, liền dứt khoát đứng dậy: “Vậy thì đi.”
Tam ca lẩm bẩm một câu: “Muội nghe lời hắn thật đấy.”
Ta thấy kỳ lạ: “Huynh không phải cũng nghe lời hắn sao? Không thì mắc gì dắt ta đi thiên lao?”
Tam ca: “……”
Nghĩ đến cảnh này, nếu Lương Tri Ý thấy được, chắc chắn sẽ mắng ta và Tam ca là thứ vô sỉ, không có chút khí tiết nào.