Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 118



 

Lại là một trận tiếng gõ cửa, Đồng Tố lộ ra biểu tình lo sợ không yên, Ninh Hữu Lí ôm nàng vào lòng vỗ nhẹ vài cái, quay đầu đi mở cửa.

 

Là tiên hạc mang quần áo tới cho Đồng Tố.

 

Nội môn đệ tử phục của Hàn Sơn, là màu xanh lam thâm thúy và màu trắng yên tĩnh đan xen, giống như mặt biển rộng lớn trải lên lớp tuyết trắng xóa, lạnh lùng mà nhã tĩnh.

 

Ninh Hữu Lí đem quần áo treo tạm sang một bên, chuẩn bị xong thùng tắm lớn, chuẩn bị giúp nữ chủ tắm rửa một phen.

 

Nữ chủ rất ngoan, ngoan đến không thể tưởng tượng, gỡ tóc cởi áo đều mặc cho nàng động tác, nhưng sau khi cởi ra chiếc áo lót cuối cùng, Ninh Hữu Lí không khỏi kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt.

 

Tấm lưng vốn nên trắng nõn treo đầy những vết thương lớn, da tróc thịt bong, đỏ bừng tím tái, còn có mấy dấu tay.

 

Ninh Hữu Lí biết, đó là vết tay hình thành do truyền công quá nhanh cơ thể không chịu nổi, trước khi đến nơi này, nữ chủ hẳn là đã nhận được tu vi do trưởng lão nhà nàng truyền thụ.

 

Nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi tưới xuống, Đồng Tố ôm hai chân ngồi trong thùng gỗ, tạo thành một tư thế bảo vệ chính mình. Ninh Hữu Lí lấy ra dầu gội thơm ngát tự mình làm từ hoa, mềm mại giúp nàng xoa bóp tóc.

 

Nhưng rất nhanh, Ninh Hữu Lí phát hiện không đúng.

 

Từ đầu đến cuối, Đồng Tố cũng chưa hề lên tiếng.

 

Tắm rửa sạch sẽ vết bẩn trên người, Ninh Hữu Lí lại bôi t.h.u.ố.c trị thương cho nàng, mặc xong áo lót mới tinh, tiếp theo lấy tới bộ đệ tử phục tiên hạc vừa mới đưa tới, “Tới, mặc cái này đi.”

 

Không ngờ, Đồng Tố lùi về sau một bước, ôm lấy bộ quần áo bẩn treo trên giá, không ngừng lắc đầu.

 

“Sao vậy? Không muốn mặc?”

 

Ninh Hữu Lí nhìn bộ quần áo bẩn thành một cục trong lòng Đồng Tố, dỗ dành: “Bộ đó bẩn rồi, chờ giặt sạch rồi lại mặc nha.”

 

Nữ hài vẫn không nói lời nào.

 

Ninh Hữu Lí cũng không ép buộc nàng thỏa hiệp, mà là vừa dỗ vừa khuyên lấy được bộ quần áo từ tay Đồng Tố, dùng máy giặt đơn giản giặt sạch, lại dùng hỏa bùa chú hong khô.

 

Nàng cầm bộ y phục trắng tinh như mới hỏi: “Vậy ngươi phải nói cho sư tỷ, vì sao nhất định phải mặc bộ này?”

 

Câu này chỉ là dẫn dắt, nàng tự nhiên biết đây là kỷ vật cuối cùng nữ chủ mang ra từ nhà, trăm năm cổ trạch hóa thành tro tàn, trừ bỏ bộ quần áo này, cái gì cũng không còn.

 

Nàng chỉ là muốn biết, phỏng đoán của nàng có phải là thật sự không.

 

Quả nhiên, nghe xong lời nàng, Đồng Tố há miệng, cố gắng muốn nói gì đó, lại cuối cùng không thể thốt ra một âm tiết nào.

 

Ninh Hữu Lí chậm rãi buông quần áo xuống, có chút khó có thể tin.

 

Nữ chủ nguyên tác, mất giọng?

 



 

Bởi vì thật sự không yên tâm để nữ chủ một mình ở Vân Cư, Ninh Hữu Lí đành phải cũng mang người đến ao thứ nhất.

 

Theo lệ thường hàng ngày, nàng phải cho cá lớn ăn.

 

Trước kia nàng cũng thuận tiện cho các con cá khác ăn, sau trận sét lớn, nàng cũng chỉ cần cho một con ăn.

 

Đừng nói, thật rất tiện lợi.

 

Mang nữ chủ ngự kiếm phi hành cũng rất dễ dàng, nữ chủ nhỏ bé gầy gò, ôm là có thể cố định tốt.

 

Lần đầu tiên dẫn người ngự kiếm, Ninh Hữu Lí vô cùng vừa lòng, sau khi đáp xuống đất cũng không quên giúp Đồng Tố sửa lại mái tóc hơi rối vì gió, nói: “Ngươi ở bên này ngoan ngoãn, không cần đến quá gần hồ nước.”

 

Nàng sợ lại xuất hiện tình huống như Tần Sở lúc đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ, nàng vừa muốn đi, đã bị một lực đạo kéo lại.

 

Quay đầu lại, Đồng Tố vẫn mở to đôi mắt to nhìn nàng, nắm chặt lấy ống tay áo nàng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ, liền nắm lấy tay nàng, “Vậy ngươi không được chạy loạn.”

 

Đồng Tố ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đến bên bờ ao, Ninh Hữu Lí quả nhiên lại thấy cá lớn quẫy đuôi tung tăng bơi tới đòi ăn.

 

Chỉ là hôm nay tay không quá tiện.

 

Nàng dùng bàn tay rảnh rỗi lôi thùng thức ăn ra, đặt mạnh xuống đất.

 

Nào ngờ, cá lớn không há miệng chờ ăn, mà là lượn lờ dọc bờ ao, như là muốn cho nàng xem cái gì.

 

Rất nhanh, Ninh Hữu Lí phát hiện những gốc đá bị mài nhẵn kia, trái tim lập tức treo lên.

 

Thấy thần sắc khẩn trương của thiếu nữ, Tô Dư Xuyên ở trong ao lượn vòng, tâm trạng rất là vui sướng.

 

Nhưng khi hắn lướt qua tầm mắt, nhìn thấy Đồng Tố đứng bên cạnh Ninh Hữu Lí, liền bất giác dừng lại động tác.

 

Tựa hồ… có chút quen mắt?

 

Tô Dư Xuyên bình tĩnh nhìn nữ hài nhỏ gầy trên bờ, gương mặt này, bộ bạch y này, dần dần trùng khớp với một bóng hình trong đầu, ký ức chôn sâu tận đáy lòng cứ thế bị lôi ra.

 

Là nàng!?

 

Sắc mặt Tô Dư Xuyên tái mét, may mắn hắn hiện giờ là hình thái cá, nhìn không ra.

 

Cơn ác mộng ám ảnh kia giờ phút này lại tái diễn trong đầu hắn, khuấy đảo dạ dày hắn một trận cuồn cuộn.

 

“Ngươi không xứng yêu Tố Tố——!”

 

“A Sở! A Sở không cần!”

 

“Hôm nay ta chấp kiếm, chính là vì g.i.ế.c địch phá ma!”

 

“A Sở! Hắn là Ma Tôn, g.i.ế.c hắn, Ma giới sẽ không thiện bãi cam hưu, Thanh Quân Tông lại nên tự xử thế nào?”

 

“Tố Tố, ngươi quá mức thiện lương, hôm nay không g.i.ế.c hắn, ngày mai hắn tự nhiên tới g.i.ế.c chúng ta, Ma giới cùng chúng ta, trước nay đều là thế bất lưỡng lập!”

 

“A Sở……”

 

Cơn mộng này thật đúng là đủ ngu xuẩn cũng đủ nghẹn khuất.

 

Tô Dư Xuyên muốn mắng người.

 

Nhưng xem tướng mạo nữ hài, lại khác xa bộ dáng tinh quái trong mộng, yên tĩnh mà nặng nề, như là kẻ quen bị bắt nạt.

 

Vậy càng dễ g.i.ế.c.

 

Tô Dư Xuyên chưa từng quên mục đích của mình —— hắn muốn chính tay đ.â.m hai kẻ nhảy nhót cao nhất trong mộng, cũng là kẻ làm hắn nghẹt thở nhất.

 

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, trước mắt, hai người này thế mà đều xuất hiện ở Thanh Quân Tông.

 

Tình trạng ngày càng gần với trong mộng làm hắn cảm thấy bất an, điều này càng chứng minh giấc mộng kia rất có khả năng trở thành hiện thực, nếu mặc kệ, kết cục để lại cho hắn… chính là tử cục.

 

Sát ý trong mắt Tô Dư Xuyên tích tụ càng thêm nồng đậm, hắn tuyệt đối không thể mặc cho chuyện này xảy ra, chỉ là vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.