Đến lúc thực chiến diễn luyện, lão sư còn có thể từng người sửa chữa sai lầm của đệ tử.
Tóm lại chính là trông nom cả ngày, dù sao nữ chủ có tông chủ làm hậu thuẫn.
Ngồi trên Tiểu Hắc, Ninh Hữu Lí mang Đồng Tố chậm rì rì lên đường, thuận tiện còn dạy cho nàng một ít kỹ thuật điều khiển Tiểu Hắc tốt hơn. Theo suy nghĩ của nàng, đưa đón nữ chủ đi học như vậy mấy ngày, không sai biệt lắm là có thể buông tay.
Rất nhanh, các nàng đến địa điểm học tập hôm nay —— Hàn Sơn.
Xa xa, Ninh Hữu Lí liền thấy có đệ tử Hàn Sơn đứng ở sơn môn nghênh đón, không chỉ thế, còn có không ít đệ tử Hàn Sơn ở xa xa quan sát.
Đợi các nàng đáp xuống, một đệ tử Hàn Sơn vội vàng tiến lên hỏi: “Là Ninh sư muội và Đồng sư muội của Linh Vân Phong?”
Ninh Hữu Lí gật đầu, nhẹ nhàng đẩy Đồng Tố về phía trước, “Đồng sư muội giao cho các ngươi, nàng mới đến không lâu, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn.”
“Đó là tự nhiên.” Đối phương vội vàng đáp lời.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Càng nhiều ánh mắt hướng về bên này, Đồng Tố làm như không quen lắm, bất an cọ vào sau lưng Ninh Hữu Lí.
Ninh Hữu Lí liền nhìn sang bên kia, chỉ thấy đông đảo đệ tử Hàn Sơn tò mò nhìn các nàng, sôi nổi muốn xem một cái tân đệ tử được tông chủ thu làm thân truyền trông như thế nào.
Có thể tưởng tượng, hôm nay nữ chủ phải làm tiêu điểm cả ngày.
Ninh Hữu Lí an ủi Đồng Tố vài câu, lại đưa cho nàng một cái túi vải, “Ngươi ở đây hảo hảo học tập là được, có gì không hiểu liền nhờ sư huynh sư tỷ ở đây giúp đỡ, cũng đừng quên cất kỹ sách được phát.” Nếu là luân phiên học tập, liền không có phòng học cố định, trong thời gian ngắn học lý thuyết phải mang vác qua lại.
Đồng Tố gật gật đầu, đi theo đệ tử Hàn Sơn kia dần dần đi xa, quyến luyến từng bước, đến chỗ rẽ sắp không thấy được, vội vàng vẫy vẫy tay.
Ninh Hữu Lí cười hì hì cũng vẫy tay ra hiệu, đợi bóng dáng nữ hài hoàn toàn biến mất, liền lại cưỡi lên Tiểu Hắc, đua xe như bay về Linh Vân Phong.
Hiện tại, rốt cuộc cũng đến thời gian riêng tư.
Tô Dư Xuyên đang gà gật, nghe thấy trên bờ có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, liền thuần thục bơi theo phương hướng qua, đến vị trí cho cá ăn thường ngày.
Hắn há miệng nửa ngày, lại không có đồ vật gì vào, lúc này mới bừng tỉnh hoàn toàn khỏi cơn buồn ngủ, kỳ quái nhìn về phía bờ.
Thiếu nữ không xách thùng gỗ tới như mọi khi, mà là cầm một cuộn dây, giống như đang đo đạc gì đó bên bờ.
Tô Dư Xuyên nhịn không được chủ động bơi về phía nàng, muốn xem nàng đang làm gì, lại không được chia cho một chút ánh mắt nào.
Từ góc độ này, hắn có thể thấy thần sắc nghiêm túc chuyên chú của thiếu nữ, chẳng qua đôi mắt kia chỉ nhìn chằm chằm sợi dây trong tay, làm hắn khó hiểu đồng thời còn có chút bực bội.
Đặc biệt là kết hợp với thái độ ngày thường lấy hắn làm ưu tiên của đối phương, hành động như vậy càng làm hắn hồ nghi.
Cuộn dây đó là cái gì? Có đẹp bằng hắn không?
Nửa khắc sau, thiếu nữ rốt cuộc quay đầu nhìn về phía hắn, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng duỗi tay gọi vợt lưới tới, khí thế hung hăng đi về phía hắn.
Tô Dư Xuyên muốn lùi lại, lại bị một vợt giữ chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thôi được… dù đã qua lâu như vậy, hắn vẫn rất khó thoát khỏi kỹ thuật vợt cá tinh chuẩn của đối phương.
Ninh Hữu Lí giữ chặt vợt lưới, chậm rãi kéo cá lớn vào bờ, rồi sau đó giũ cuộn dây kia ra, bắt đầu từ đầu cá lớn, thuận đến hết đầu nhọn đuôi.
Thế là đo xong chiều dài cá lớn.
Nàng đã nghĩ kỹ cách sửa chữa ao thứ nhất, thuận tiện nghĩ ra một thiết kế tạo cảnh.
Đo xong, Ninh Hữu Lí ném cuộn dây xuống, ngồi xổm bên bờ, ngón tay luồn vào lưới, sờ qua sờ lại mấy lượt lớp vảy bóng loáng lạnh lẽo kia.
Thật chắc chắn… hoàn toàn không có cơ hội rụng vảy a.
Tiếp theo, Ninh Hữu Lí bỏ vợt lưới ra, một tay bắt lấy đầu cá lớn, tay kia đỡ dưới bụng cá lớn, vừa lật trong nước, nhìn thoáng qua miệng vết thương.
Di, nhỏ đi nhiều rồi.
Trong bất tri bất giác, vết thương sâu thấy cả xương ngày nào đã phủ lên từng lớp thịt mới, so với lần trước xem đã khép lại nhiều hơn.
Đối lập với sự chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp ban đầu, tốc độ mọc thịt mới hiện tại là ngày một nhanh hơn.
Tô Dư Xuyên bị sờ đến cả người không tự nhiên, nhịn không được liền muốn thoát đi, nhưng lại luôn bị một tay túm trở về, lặp lại vài lần, đành phải tự thôi miên “bản tôn cái gì chưa thấy qua”. Nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ có tiếp xúc thân cận như vậy với bất cứ ai.
Ở Ma giới sinh hoạt, luôn phải khắp nơi đề phòng, sợ một chút sơ ý liền mất mạng.
Đến Thanh Quân Tông sau, ngược lại thanh nhàn yên tĩnh.
Tô Dư Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Hữu Lí, giây tiếp theo lại bị cào vào sống lưng, thoải mái đến mức bung hết tất cả vây cá, theo sóng nước lắc lư nhẹ nhàng.
Ninh Hữu Lí đứng dậy nhìn chằm chằm cá lớn như đang suy nghĩ gì đó, vết thương sắp lành, t.h.u.ố.c cũng đã ngưng, hay là qua một thời gian nữa chờ rảnh rỗi, lại đến Quỷ Thị lấy một chuyến thuốc.
Nói đến Quỷ Thị, quái y bảo nàng mang Kim Phất Châu vẫn chưa đưa, hiện tại đã quá thời gian lâu lắm rồi, cũng không biết lão có thù dai không.
Ninh Hữu Lí thở dài, lại lần nữa tiếc nuối mảnh ruộng t.h.u.ố.c bị giảm đi một nửa diện tích do lôi kiếp.
Chỉ có thể chờ mùa thu gieo lại hạt giống.
Nội dung công việc kế hoạch hôm nay là tái tổ hợp ống lọc tre, tốt nhất còn có thể chế tác mấy cái cảnh quan.
Ninh Hữu Lí nhìn mặt nước rộng lớn vô ngần, ống lọc vốn đặt trên mặt nước đã bị đ.á.n.h bay không còn tăm hơi, cây tre cứng rắn đến thế mà cũng bị đạo sét kia làm cho biến mất.
Không thể không nói, thật sự có chút đáng tiếc.
Mỗi một cây ống tre Ti Mặc, đều là nàng tốn sức rất lớn mới khai thác được, lắp ráp cũng tốn rất nhiều tế bào não, còn có chiều dài, lúc vận chuyển lên không biết đã đập vào vách núi bao nhiêu lần, chấn đến tay nàng tê rần.
Nhân lúc còn sớm làm lại một bộ đi.
Thời gian tiếp theo, Tô Dư Xuyên liền nhìn Ninh Hữu Lí chạy lên chạy xuống, chạy tới chạy lui, lúc thì dắt mấy cây gậy tre vừa dài vừa thẳng lên, lúc lại bưng một chậu tôm màu sắc kỳ dị. Trong tay nàng, những ống tre này rất nhanh đã bị tách ra thành mấy đoạn, rồi lại ghép lại với nhau, cuối cùng lại đồng loạt đẩy xuống nước.