Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 141



 

Nhưng rất nhanh, hắn dừng lại giữa đường.

 

Vừa rồi suy nghĩ quá đơn giản —— hắn vốn định dùng cách nào đó nhắc nhở cô gái gần đây có kẻ không nên đến, nhưng nghĩ lại, cho dù để nàng biết, cũng chẳng qua là tăng thêm nguy hiểm mà thôi.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Vẫn là nên nghĩ cách khác...

 

Trên bờ, Ninh Hữu Lí nhìn chằm chằm con cá lớn trong ao, không hiểu vì sao nó lại dừng lại giữa đường.

 

Rõ ràng vừa rồi còn rất thân thiết bơi về phía mình... Vẫn còn thù chuyện ghép đôi lần trước sao?

 

Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ thở dài, chủ động đi qua, móc ra cá khô mới gia công.

 

Gặp chuyện không quyết được thì cứ cho ăn trước đã, nếu muốn kéo gần khoảng cách với thú cưng, vẫn phải bắt đầu từ phương diện ăn uống.

 

“Tiểu Hồng, cái này vừa mới làm xong, lại đây nếm thử đi ~”

 

Vừa dứt lời, liền thấy bóng dáng đỏ thẫm kia bơi về phía trước, vây đuôi phiêu dật như một đóa sen lửa nở rộ, vô cùng rực rỡ.

 

Ninh Hữu Lí chỉ rắc một muỗng vào, rồi dừng động tác, ngẩn ngơ nhìn bộ dạng con cá lớn đớp mồi.

 

Từ Quỷ Thị trở về, nàng vẫn không ngừng suy nghĩ một vấn đề cần phải coi trọng: Mẩu vảy tuyệt thế nhặt được chỉ có một, nếu sau này lại cần dùng, thì chỉ có thể lấy từ trên người con cá lớn.

 

Rốt cuộc có cần thiết phải lấy một mẩu vảy từ trên người nó không —— về lý mà nói, dùng một mẩu vảy đổi lấy cơ hội chế được linh đan diệu dược, rất đáng; nhưng về tình mà nói, nàng lại có chút không nỡ ra tay.

 

Rốt cuộc, một khi nàng làm tổn thương con cá lớn, rất có khả năng sẽ đ.á.n.h mất lòng tin của nó, sự ăn ý bồi dưỡng qua thời gian dài chung sống cũng sẽ tan thành mây khói.

 

Chuyện lần trước, đã chứng minh con cá lớn không phải là một con cá ngốc chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.

 

Ninh Hữu Lí ở trên bờ thở ngắn than dài, phiền muộn ra mặt, lại không biết bộ dạng lúc này đều bị con cá lớn nhìn thấy hết.

 

Nàng sao vậy?

 

Tô Dư Xuyên âm thầm phỏng đoán, biến mất cả một ngày, trở về liền biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt?

 

Nghĩ vậy, hắn lại chủ động bơi sát vào bờ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô gái.

 

“Tiểu Hồng...” Ninh Hữu Lí dùng đầu ngón tay điểm điểm mặt nước, cuối cùng quyết định dứt khoát nói hết chuyện này cho con cá lớn.

 

Mặc dù tám phần là nó nghe không hiểu, nhưng cũng coi như là giải tỏa áp lực cho chính mình.

 

“Tiểu Hồng, ta nói ngươi nghe.” Ninh Hữu Lí hắng giọng, “Hôm nay ta đến Quỷ Thị...”

 

Nàng chỉ nói đến việc Mạc Uổng Tử muốn vảy cá tuyệt thế, sau đó liền nhấn mạnh vào việc nguyên liệu tuyệt thế trân quý đến mức nào.

 

Nàng không nói ra chuyện mẩu vảy cá kia —— nếu Tiểu Hồng nghe hiểu được, biết nàng vẫn luôn cất giữ vảy của con cá khác trên người, liệu có ghen không?

 

Dưới ao, Tô Dư Xuyên kiên nhẫn nghe Ninh Hữu Lí kể lại yêu cầu của gã quái y, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.

 

Xem ra là muốn vảy của hắn?

 

Nhưng vì sao lại ủ rũ như vậy? Muốn vảy, thì cứ tùy tiện nhổ một mẩu đi là được.

 

Tô Dư Xuyên nghĩ, mặc dù hắn sẽ không vui vẻ gì.

 

Rốt cuộc, mẩu vảy này là dùng cho Đồng Tố kia... Chữa thương cho kẻ địch tương lai, ai mà vui cho nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ cho.

 

Coi như... là thù lao cho việc được nàng chiếu cố bấy lâu nay.

 

“Nhưng mà, lấy vảy của ngươi... ta vẫn không nỡ.”

 

Câu nói của Ninh Hữu Lí, lại làm Tô Dư Xuyên sững sờ một lúc.

 

Ngẩng đầu lên, cô gái đang cười tủm tỉm nhìn hắn, trong mắt trong veo không có nửa phần giả dối.

 

Cảm xúc bình đạm của Tô Dư Xuyên lập tức gợn lên vài gợn sóng, nói thế nào đi nữa, nàng quả thật không có ý bắt hắn vô cớ trả giá vì người khác.

 

Như vậy là đủ rồi.

 

“Được rồi, mau ăn cơm đi.” Ninh Hữu Lí vươn tay sờ sờ đầu con cá lớn, đem số cá khô còn lại rắc vào hồ.

 

Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vảy của Tiểu Hồng... đợi đến khi nàng lại cần nguyên liệu tuyệt thế lần nữa, rồi hãy nói.

 

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Ninh Hữu Lí hồi lâu, trong lòng Tô Dư Xuyên dâng lên một trận buồn cười.

 

Trên đời này, muốn lấy được của báu tuyệt thế đâu phải dễ dàng, nàng cứ thế mà đi, là muốn từ bỏ?

 

Tô Dư Xuyên quay đầu, liếc nhìn bộ vảy cứng cỏi óng ánh của mình, trong lòng đã có quyết định.

 

……

 

Linh tài trân bảo, ở Tu chân giới là nguyên liệu để chế tác linh đan diệu dược.

 

Người ta thường nghe nói một viên t.h.u.ố.c khó cầu, lại không biết một vị nguyên liệu trong đó mới là căn nguyên của sự khan hiếm, vì thế mỗi khi có người cần thứ gì, liền tìm người giúp hắn “lấy” về.

 

Bởi vậy, Tu chân giới đã sản sinh ra một nghề nghiệp —— Kẻ Tiềm Hành.

 

Kẻ Tiềm Hành, thường tinh thông công pháp ẩn nấp hành tung, thích theo đuôi đệ tử các tông môn, mặc sức tìm kiếm bảo vật trong tông môn của họ, đi đến đâu, vơ vét sạch đến đó, rồi đem bảo vật kiếm được hoặc đặt ở Quỷ Thị bán ra, hoặc giao cho người thuê hắn, kiếm lời đầy túi.

 

Thông thường, bọn họ rất khó bị bắt, bởi vì Kẻ Tiềm Hành ngoài công pháp ẩn nấp, cũng rất giỏi che giấu hơi thở, né tránh trận pháp. Người có tu vi cao thâm nhất, đến đâu cũng đi lại tự nhiên, tu sĩ bình thường khó mà cảm nhận được họ, đại năng cũng phải tốn chút sức lực.

 

Nhưng bản lĩnh lợi hại nhất của họ, chính là phân biệt được độ quý hiếm của bảo vật.

 

Bởi vậy, Kẻ Tiềm Hành cũng là loại người bị ghét nhất, không khác gì cường đạo trộm cắp ở nhân gian.

 

Hôm nay kẻ đi theo Ninh Hữu Lí lẻn vào Thanh Quân Tông, là một người có tu vi trung đẳng, nhưng cực kỳ am hiểu công pháp ẩn nấp.

 

“Tiểu cô nương hôm nay cũng lanh lợi thật...” Dưới ánh trăng, gã mặc hắc y vươn vai, cười quái dị một tiếng, “Biết đâu cũng có tiềm năng làm nghề này, đợi lấy xong đống bảo vật ở đây, cũng có thể hỏi xem nàng có muốn theo ta không.”

 

Ai mà không biết, đám đệ tử nhỏ đáng thương kia sau khi biết chính mình đã dẫn Kẻ Tiềm Hành vào, đều sẽ tự trách, còn bị đông đảo đồng môn giận cá c.h.é.m thớt.

 

“Dẫn sói vào nhà à... Ha ha ha ha...”

 

Kẻ Tiềm Hành tung người nhảy, từ trên tán cây lệch bên vách núi nhảy xuống.

 

Tiếp đất, không phát ra một tiếng động nào.

 

“Đúng là chẳng tốn chút công sức... Chỉ riêng một cái ao này, tùy tiện lấy một ít, cũng đủ tiền dưỡng lão cho ta rồi.” Kẻ Tiềm Hành nín cười đến tức ngực, trong tầm mắt, hắn có thể thấy mấy đốm huỳnh quang màu trắng nhạt với độ đậm nhạt khác nhau.