Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 152



 

“Tộc của các ngươi... để một mình ngươi ra ngoài kiếm tiền?” Ninh Hữu Lí xem xét Ảnh Truy, một gã đàn ông to con như vậy đột nhiên khóc than, e là còn có cái hố đang chờ nàng.

 

Ảnh Truy sững sờ một chút, nhưng phản ứng rất nhanh, làm biểu cảm trông đáng thương hơn:

 

“Trong tộc phần lớn là trẻ con, phụ nữ, ta là thanh niên trai tráng, không thể không ra mặt gánh vác.”

 

“Vậy tộc trưởng của các ngươi...” Ninh Hữu Lí rất tự nhiên nghĩ đến đám phụ nữ kia là tộc trưởng, đám trẻ con cũng là của tộc trưởng, “Chỉ lo sinh không lo dưỡng, làm bậy, dễ bị trời phạt lắm.”

 

Biểu cảm của Ảnh Truy cứng lại, nhưng trước khi bị phát hiện đã đổi thành cười khổ:

 

“Phải... A...”

 

Ninh Hữu Lí cũng muốn xem trong hồ lô của hắn rốt cuộc chứa thứ gì, gật đầu nói:

 

“Vậy nói đi, đến đâu nói?”

 

Mắt Ảnh Truy cong cong:

 

“Gần đây Quỷ Thị mới mở một tửu lầu, hay là đến đó đi.”

 

Trong lòng Ninh Hữu Lí hiện lên một phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi, không phải là...

 

“Tửu Lâu Toàn Cá, tên tửu lầu này rất kỳ quái, nhưng đồ ăn bên trong mùi vị không tệ.”

 

Đứng trước cửa tửu lầu, Ninh Hữu Lí cảm thán vòng đi vòng lại vẫn là vào tiệm cơm nhà mình.

 

Đẩy cửa vào, mùi hương thơm nức mũi ập đến làm người ta thèm nhỏ dãi, phóng tầm mắt nhìn quanh, bên trong người chen chúc xô đẩy, ồn ào vô cùng, không còn một chỗ trống.

 

“Chào ngài, mấy vị ạ?” Một tiểu nhị mặc đồ chưởng sự đi ra dẫn khách.

 

Ninh Hữu Lí có chút buồn cười, nàng thấy hàng ghế bên cạnh quầy cũng ngồi đầy người, đó là đang chờ dọn bàn. Vốn tưởng không dùng được, giờ xem ra... Dân dĩ thực vi thiên, ở Tu chân giới cũng vậy.

 

“Hai người.” Ảnh Truy nói, “Cho một phòng riêng.”

 

Ninh Hữu Lí âm thầm gật đầu, phòng riêng đều ở lầu hai, chia làm phòng nhỏ, phòng vừa, phòng lớn theo số lượng người, là các gian cách riêng để bàn chuyện làm ăn, hiệu quả cách âm cực tốt.

 

“Ai da.” Tiểu nhị thở dài một hơi, “Hai vị tới...”

 

“Tới đúng lúc lắm, mời lên lầu.” Chưởng quầy từ sau quầy đi ra, hơi gật đầu với Ninh Hữu Lí.

 

Chưởng sự ở Quỷ Thị này, lợi hại ở chỗ có thể nhận ra bà chủ cửa hàng nhà mình.

 

Ngay từ lúc thiết kế, Ninh Hữu Lí đã cố ý để lại một phòng cho riêng mình, bất kể có đông khách đến đâu, phòng này tuyệt đối không cho khách vào.

 

Cứ như vậy, họ đi theo chưởng quầy lên lầu hai, tiếp theo là gọi món.

 

Ảnh Truy tùy ý chỉ một món, rồi đưa thực đơn cho Ninh Hữu Lí —— mục đích của hắn vốn không phải là ăn cơm.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Mà Ninh Hữu Lí thì xem kỹ cái thực đơn này, rất hài lòng: Tốt lắm, đều làm theo thực đơn của nàng.

 

Sau đó, hai người đều chờ thức ăn được mang lên.

 

“Nói đi, ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì?” Ninh Hữu Lí đi thẳng vào vấn đề.

 

Ảnh Truy suy nghĩ một chút, nói:

 

“Tộc của ta d.ư.ợ.c liệu rất nhiều, mà ta lại chỉ có thể thuê một quầy hàng nho nhỏ ở Quỷ Thị. Nếu cô nương có thể giúp ta bán qua Tiên Ngư Lâu, ta nguyện chia một nửa thù lao cho cô nương.”

 

Người này, thật sự có thể nuôi cả một gia tộc lớn?

 

Ninh Hữu Lí hoài nghi nhìn người đàn ông trước mặt, năm phần lợi nhuận đại diện cho cái gì? Nàng ủy thác cho Quỷ Thị cũng chỉ trả hai phần lợi nhuận.

 

Cả nhà ngươi còn muốn sống không?

 

Nhưng nàng không chỉ ra, mà gật đầu chấp nhận —— người này hành tung khả nghi, ngay cả chuyện bàn làm ăn cũng có thể là giả, không cần truy cứu làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy cứ làm theo lời ngươi đi.”

 

Sau khi thức ăn được dọn lên đủ, Ninh Hữu Lí trực tiếp đứng dậy:

 

“Ta còn có việc khác, đi trước đây.”

 

Ảnh Truy ngơ ngác tại chỗ, nhưng khi Ninh Hữu Lí sắp đẩy cửa ra thì gọi với theo:

 

“Cô nương, khoan đã, sau lưng ngươi là cái gì?”

 

Ninh Hữu Lí quay đầu lại, nghênh diện đập vào mặt là một con bướm đêm lớn đang bay loạn xạ về phía mặt mình, nàng đập bay nó, cau mày móc khăn tay ra lau sạch phấn trên mặt.

 

“Xem ra tửu lầu quét dọn không được sạch sẽ lắm...” Ninh Hữu Lí nhìn quanh một vòng, cười cười với Ảnh Truy đang sững sờ rõ rệt, “Bữa cơm này coi như ta mời ngươi.”

 

Ảnh Truy nhìn theo bóng dáng Ninh Hữu Lí khuất dần, có chút không thể tin nổi.

 

Trong kế hoạch của hắn, cô gái đáng lẽ phải sợ hãi hét lên, hắn liền có thể thuận lợi đặt Mê Tung Bảo Điệp lên người nàng.

 

Bây giờ...

 

Cũng không sao, hắn đã kịp thời thả ra một con khác, vẫn có thể đi theo cô gái trở về.

 

“Hữu hộ pháp, đừng nằm ườn ở đó.”

 

Ảnh Truy kéo rèm cửa ra, trên cửa sổ, một con mèo đen đốm trắng lười biếng nằm dài, không chút nhúc nhích.

 

Hồi lâu sau, con mèo mở miệng:

 

“Nếu để Ma Tôn đại nhân biết ngươi nói như vậy...”

 

Ảnh Truy đau đầu xoa xoa trán:

 

“Ma Tôn sẽ không biết.”

 

Dưới ánh mặt trời, tròng mắt màu hổ phách của hắn hơi nheo lại:

 

“Chỉ cần ngươi không nói.”

 

“À.”

 

……

 

ích thân nhìn Đồng Tố ăn xong viên đan d.ư.ợ.c kia, Ninh Hữu Lí ở bên cạnh quan sát suốt một canh giờ.

 

Một canh giờ trôi qua, nàng thất vọng phát hiện Đồng Tố vẫn không có dấu hiệu gì là nói được.

 

Chẳng lẽ... Mạc Uổng Tử đưa hàng giả? Hay là —— nữ chính bắt buộc phải dựa vào chính mình mới có thể hồi phục?

 

[ Không cần lo lắng cho muội. ] Đồng Tố viết, [ Muội biết Ninh tỷ tỷ là vì muội, nhưng nếu tỷ quá vất vả, muội sẽ buồn. ]

 

Ninh Hữu Lí xoa xoa đầu Đồng Tố, lại bị nắm lấy, tiếp theo, một giọng nói truyền đến, thanh thúy ngây thơ, mang theo một tia khàn khàn do lâu ngày không nói chuyện.

 

“Ninh, Ninh tỷ tỷ... Như vậy, sẽ làm rối tóc đó...”

 

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.

 

Nữ chính hồi phục khả năng ngôn ngữ, đây chính là đại sự. Ninh Hữu Lí mang nàng thẳng đến Hàn Sơn bẩm báo Tông chủ, lại để nàng tự mình đi các phong một vòng, báo cho các vị phong chủ đã vất vả dạy dỗ nàng mấy ngày nay.

 

Đối mặt với vô số câu hỏi, Đồng Tố cũng rất biết điều mà nói: “Bỗng nhiên là có thể nói ra lời”, tuyệt nhiên không nhắc đến viên đan d.ư.ợ.c kia.

 

Có thể mở miệng nói chuyện trở lại, Ninh Hữu Lí nhất thời còn có chút không quen, nhưng Đồng Tố rất vui vẻ, kéo nàng nói không ngừng nghỉ.

 

Vốn là nữ chính được nuông chiều, từ sau khi mất tiếng liền kiên cường một mình, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười. Giờ đây, nàng rốt cuộc đã vén được lớp sương mù nơi đáy mắt, cũng nở nụ cười chân thành nhất.