Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 16



 

“Đống vỏ tôm này, ta mang đi được không?”

 

Lục Nhâm: “… Hả???”

 

Cứ như vậy, Ninh Hữu Lí thắng lợi trở về.

 

Nhìn thiếu nữ cẩn thận mở túi lưới ra, gỡ lá cây và cỏ dại dính trên vỏ tôm ban nãy, Bùi Giác cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi: “Sư muội mang thứ này về… có ích lợi gì sao?”

 

Ninh Hữu Lí quay đầu lại, miêu tả qua loa: “Để chế biến thành thức ăn chăn nuôi cho ao.”

 

Nàng còn tưởng lúc ở Tẩy Luyện Phong, Bùi Giác không hỏi gì mà đã gật đầu là vì anh biết nàng muốn làm gì.

 

Bùi Giác bật cười. “Sư muội có lòng, nhưng Linh Vân Phong đã chuẩn bị sẵn thức ăn rồi. Hơn nữa, linh ngư trong ao sợ người, phần lớn sống bằng cách ăn thịt lẫn nhau, cũng có thể ăn rong rêu. Những thứ này, có hơi thừa thãi.”

 

Ninh Hữu Lí dĩ nhiên không thể nói là nàng muốn giữ lại để hệ thống gia công, bèn không nhanh không chậm tìm lý do: “Sách có nói thịt tôm phi tinh chứa linh khí, vừa có thể ăn vừa có thể làm thuốc. Ta mới đến, đoán không chừng vỏ ngoài của nó cũng có công hiệu như vậy, nên muốn nhân lúc rảnh rỗi nghiên cứu một chút.”

 

“Cũng được,” Bùi Giác không ngăn cản, mà ôn hòa khẳng định: “Sư muội đã để tâm như vậy, nhất định có thể nhanh chóng quen thuộc với công việc ở đây, quản lý Linh Vân Trì thật tốt.”

 

Ninh Hữu Lí không có ý kiến, vừa nghe là biết anh không coi lời nàng nói là thật.

 

Nhưng như vậy cũng hay, chuyện về mắt linh tuyền không thể để lộ ra ngoài, ngày thường cũng cần phải khiêm tốn.

 

Bên kia, sau khi tiễn hai người đi, Lục Nhâm vỗ đầu, nghi hoặc lẩm bẩm: “Không đúng nha… Linh Vân Trì có tôm phi tinh sao?”

 

Linh Vân Trì là Thiên Trì lớn nhất Thanh Quân Tông, tài liệu đưa tới vô cùng đa dạng, chủng loại nhiều không đếm xuể. Nhưng mà, sao hắn không nhớ là Linh Vân Trì từng có tôm phi tinh nhỉ?

 

À, có lẽ là mới được đưa vào gần đây?

 

Lục Nhâm lắc lắc đầu, nhanh chóng ném việc này ra sau đầu.

 



 

Bùi Giác đi rồi, Linh Vân Trì lại chỉ còn lại một mình Ninh Hữu Lí.

 

Ráng chiều chạng vạng rực rỡ, mực nước hạ xuống, những bọt khí lớn nhỏ nổi lên từ đáy nước, rồi vỡ tan trên bề mặt. Dưới lớp bọt sền sệt, dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy những bóng cá sẫm màu.

 

Như thể đang lên án chất lượng nước ở đây quá kém.

 

Ninh Hữu Lí vô cùng thấu hiểu, 50% sinh vật trong hồ đều có phẩm chất từ cao cấp trở lên, mà chất lượng nước chỉ vừa vặn ở mức trung bình khá, rõ ràng là không xứng với huyết nhục cao quý của đám cá này.

 

Đáng tiếc là vật liệu làm bộ lọc cách ly còn cần một thời gian nữa mới có được, trước mắt chỉ có thể bắt tay vào công tác chuẩn bị.

 

Ninh Hữu Lí dùng túi lưới gói tất cả vỏ tôm lại, buộc một nút thắt thật chặt, rồi dùng lưới đ.á.n.h cá đựng đầy quăng vào mắt linh tuyền.

 

— Trước đó, nàng đã thiết lập bí cảnh kết nối với mắt linh tuyền mặc định là Thương Lan bí cảnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rất nhanh, con suối trong tầm mắt nàng lóe lên một cái, ý là túi lưới đã đến được đích.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí nhìn chăm chú vào Thiên Trì sâu không thấy đáy, suy nghĩ đã bắt đầu cuộn trào.

 

Trong nguyên tác từng viết về rất nhiều bí cảnh, bất kể lớn nhỏ, giàu nghèo, về cơ bản đều là kỳ ngộ của nam nữ chính. Mỗi bí cảnh đều có bảo tàng riêng, từng bước nâng đỡ hai người lên vị trí cao nhất. Ngay cả bản mạng vũ khí của hai người cũng là đào ra từ hai bí cảnh khác nhau.

 

“Bỏ cái túi này vào đó sẽ không bị trộm mất chứ?”

 

So với vô số trân bảo trong bí cảnh, Ninh Hữu Lí càng lo lắng có người phát hiện ra túi vỏ tôm này.

 

Hệ thống cũng bị ý nghĩ của nàng làm cho kinh ngạc, khựng lại một chút: 【… Sẽ không, những vật ký chủ đặt vào bí cảnh đều có sự bảo hộ đặc biệt, ngoài ký chủ ra không ai có thể nhìn thấy. Hơn nữa, còn một năm nữa Thương Lan bí cảnh mới mở ra, ký chủ không cần lo lắng. 】

 

“Vậy thì tốt.” Bí cảnh dù sao cũng là bí cảnh, mỗi khi mở ra, luôn có rất nhiều tu sĩ đi vào tìm báu vật và thí luyện.

 

Vấn đề này được giải quyết, Ninh Hữu Lí lại hỏi:

 

“Ngươi nói chức năng gia công khi nào có thể mở?”

 

Trước khi đến Tẩy Luyện Phong, hệ thống đã đề nghị nàng thu thập vỏ tôm, nói là sau này khi mở chức năng gia công có thể dùng đến; hơn nữa, thông qua việc đặt tài liệu vào mắt linh tuyền, chúng sẽ luôn được giữ ở trạng thái tươi mới và tốt nhất.

 

Cái gọi là “tận dụng triệt để”, vỏ tôm có dinh dưỡng phong phú, không chỉ thịt tôm có thể “ăn”, mà vỏ tôm cũng vậy.

 

Ninh Hữu Lí tính toán tích trữ trước, chờ chức năng gia công mở ra, nàng sẽ biến phế thành bảo, làm thành thức ăn cho cá.

 

— Không phải nói cá trong Thiên Trì rất hoang dã, không ăn thức ăn chế biến sẵn sao? Đó khẳng định là do thức ăn quá dở.

 

【 Chức năng của hệ thống làm ruộng rất đa dạng, yêu cầu ký chủ tự mình khám phá. Nhưng mỗi khi đến một giai đoạn nhất định, chắc chắn sẽ mở ra chức năng mới, sẽ không làm ký chủ thất vọng… Khoảng cách đến lúc mở chức năng gia công còn một đoạn nữa, ký chủ hãy cố gắng hơn! 】 Hệ thống đáp.

 

Nó chỉ nói chung chung, nhưng cũng làm Ninh Hữu Lí yên tâm phần nào.

 

Bây giờ vẫn chưa được, nhưng cũng không phải là quá xa xôi.

 

Nghĩ vậy, Ninh Hữu Lí bỗng nhiên cảm thấy có mục tiêu.

 

“Vậy đo đạc kích thước cái ao này một chút đi, trước tiên dùng cái này để thử nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì các ao khác cũng làm tương tự.”

 

Còn hơn một giờ nữa trời mới tối hẳn, Ninh Hữu Lí nhân lúc trời còn sáng, bảo hệ thống đo lường Thiên Trì trên đỉnh núi. Cái ao có hình dạng bất quy tắc này dài khoảng 800 mét, chỗ rộng nhất khoảng 300 mét, miễn cưỡng có thể xem như một hình chữ nhật.

 

Dọc theo bờ ao, cứ mỗi 5 mét nàng lại đ.á.n.h dấu một ký hiệu, làm vị trí để sau này hạ cọc thiết lập kết giới. Đánh dấu một vòng như vậy, Ninh Hữu Lí đã cảm thấy hơi mệt.

 

“Cơ thể này thật sự hơi yếu…” Ninh Hữu Lí đ.ấ.m đấm cánh tay mỏi nhừ của mình, buông một câu cảm thán.

 

【 Ta rất tò mò, thân phận của ký chủ ở thế giới của mình là gì? 】 Hệ thống không kìm được mà hỏi.

 

Hệ thống chỉ trú ngụ trong thức hải của Ninh Hữu Lí sau khi nàng đến thế giới này. Trên cơ sở hiểu rõ thường thức tu chân của thế giới này, nó cũng đồng thời chia sẻ ký ức của đối phương về toàn bộ cuốn sách — đây là phần Ninh Hữu Lí đã gật đầu đồng ý, để phòng thời gian lâu quá mà quên mất. Nhưng ngoài ra, nó không biết gì cả.