“Đánh lén?” Ninh Hữu Lí trầm ngâm một lát, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu con ch.ó xám: “Có ngươi ở đây, ta tin bọn chúng không dám làm vậy.”
Ảnh Truy sững sờ, cảm giác thỏa mãn khi được xoa đầu và cảm giác sảng khoái khi được trọng dụng đồng thời ùa vào tâm trí gã.
Điều này không bình thường. Gã nghĩ.
Ninh Hữu Lí nhìn cái đuôi vẫy đến mức sắp biến thành máy bay trực thăng của con ch.ó xám, nụ cười càng tươi hơn.
Ngoài nuôi cá, nuôi chó, nàng cũng rất có kinh nghiệm.
Bọn họ tiếp tục đi xuống dưới.
Con đường nối liền mười bảy đầm của Linh Vân Trì không phải đường chính, nhưng cũng không tính là hẻo lánh, thỉnh thoảng cũng sẽ có đệ tử đi ngang qua.
“Ninh sư muội? Muội đang làm gì đây…”
Hai đệ tử coi linh điền đi cùng nhau thấy cảnh này liền sững sờ, nhìn Ninh Hữu Lí, rồi lại nhìn đàn gia súc trước mặt nàng.
Họ nhớ rõ ràng vị sư muội này nuôi cá mà, sao giờ lại nuôi cả ngỗng? Còn có thỏ, có cả chó??
“À ~ Đây là ta nhận về từ Dị Thú Viên.” Vẻ mặt Ninh Hữu Lí rất tự nhiên, bình tĩnh đến mức khiến Ảnh Truy phải kinh ngạc: “Sắp vào thu rồi, nuôi cho béo trước, để dành cuối năm hầm canh uống.”
Ba ngỗng một thỏ lông tóc dựng đứng, cứng đờ như tượng, ngẩng đầu ưỡn ngực, không dám hó hé.
“Thì ra là vậy.” Đệ tử linh điền hiểu ra, gật đầu. Họ cũng biết đặc tính của đám người Dị Thú Viên, thường xuyên đem linh thú sinh sôi quá nhiều đi đổi lấy thứ khác ăn, lần này chắc cũng vậy.
Họ nhìn chằm chằm ba ngỗng một thỏ một chó, đi lướt qua bên cạnh, tấm tắc bình luận: “Ngỗng với thỏ này béo thật, trông ngon đấy.”
Ba ngỗng một thỏ nỗ lực đè nén bản năng muốn bỏ chạy, giả vờ như không hiểu.
Đám người đi xa, Ninh Hữu Lí cúi đầu khích lệ bọn chúng: “Đúng vậy, cứ như thế, sau này gặp người thì giả vờ là ngỗng thỏ bình thường là được.”
Ba ngỗng một thỏ nhìn nhau, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng “Quạc” của con ngỗng lớn.
Ngỗng ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu… Tả Hộ pháp, Ma Tôn đại nhân sẽ không trách bọn chúng đâu nhỉ?
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi sợ hãi của cấp dưới, Ảnh Truy yên lặng nhìn trời.
Bất luận thế nào, quyết tâm tìm cho bằng được Ma Tôn của gã sẽ không thay đổi.
Sau đó, trên đường không gặp thêm người nào nữa.
Ninh Hữu Lí dẫn bọn chúng đi từ đầm thứ nhất đến đầm thứ mười bảy, rồi lại quay về gần đầm thứ mười lăm, mượn tiếng thác nước để che giấu cuộc nói chuyện.
“Đây là công việc các ngươi phải làm, ta đều viết trên giấy, cứ dựa theo trên đó mà làm là được.”
Ninh Hữu Lí chia bản hướng dẫn lắp ráp ống tre cho bọn chúng, mỗi yêu tu một phần.
Ảnh Truy xem trước, bị cấu tạo vô cùng tinh xảo bên trên khơi gợi sự tò mò, càng thêm coi trọng Ninh Hữu Lí một phần.
Ba con ngỗng thì nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, run giọng nói: “Nhưng mà… chúng ta không biết chữ lắm…”
Trên bản vẽ, không chỉ có hình vẽ tinh diệu, mà còn có chữ viết chi chít, làm ngỗng hoa cả mắt.
Ninh Hữu Lí mím môi: “Nói vậy là, ta còn phải dạy các ngươi biết chữ?”
Có sát khí!
Ba con ngỗng lắc đầu như trống bỏi, sợ Ninh Hữu Lí giây tiếp theo sẽ rút d.a.o ra băm bọn chúng.
Con ngỗng lớn bị dồn vào đường cùng, nói thẳng: “Không không không, chúng ta sẽ học cùng Tả— à, a… cùng… cùng con chó!”
Cánh lớn giang ra, chỉ thẳng về phía Ảnh Truy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ảnh Truy chậm rãi nhìn về phía bọn chúng, ánh mắt biến đổi khôn lường, ba con ngỗng lại run lên một cái.
Xong rồi xong rồi, lại dám gọi Tả Hộ pháp đại nhân là chó… Khoan đã, gã vốn dĩ là ch.ó mà?
Ba con ngỗng đột nhiên cảm thấy mình đúng.
Ninh Hữu Lí gật gật đầu: “Nếu các ngươi chịu học, vậy thì dễ làm. Tiếp theo chúng ta xếp ca…”
Cứ như vậy, ba ngỗng một thỏ một ch.ó bị xếp ca “sáng - chiều - đêm” xen kẽ nhau.
Còn nghỉ ca? Ha hả, không có đâu.
Ba con ngỗng ôm bản vẽ đẫm lệ, làm ngỗng ở Ma giới bao nhiêu năm, lại có ngày phải học chữ! Ai, chỉ cần biết đếm một hai ba bốn là được rồi mà? Chỉ có Tả Hộ pháp Ảnh Truy vẫn bình tĩnh như cũ, đã có thời gian nghỉ ngơi, gã cũng có thể nhân cơ hội này đi tìm Ma Tôn…
Khoan đã.
Gã bỗng nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Hữu Hộ pháp đâu?
…
“Meo ~~~”
Một tiếng mèo kêu kéo dài vang lên từ ngoài cửa sổ, Ninh Hữu Lí ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó lại cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.
Đẩy cửa sổ ra, một con mèo đen trắng xen kẽ đang nằm bò bên ngoài.
Nghe thấy tiếng động, con mèo quay đầu lại nhìn nàng, một đôi mắt to màu xanh biếc như đá quý, lấp lánh bắt mắt.
Đây không phải là con mèo thấy ở bí cảnh Huyền Uyên sao? Sao lại chạy đến đây?
“Meo meo?” Ninh Hữu Lí cất tiếng gọi mà ai cũng dùng.
Con mèo đáp lại lời gọi của nàng, lập tức đứng dậy, cong lưng, bốn chân nhón lên, duỗi người một cái thật dài.
Xong xuôi, nó mới vui vẻ thoải mái đi về phía Ninh Hữu Lí.
Con mèo nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, Ninh Hữu Lí thử sờ đầu nó, rồi đặt tay dưới nách nó nhấc thử, thấy nó không có ý cào người, liền bế lên thành công.
Lần trước vì ánh sáng tối tăm nên không thấy rõ, bây giờ lại gần mới phát hiện con mèo này trông có điểm vũ mị. Mắt to, mặt nhỏ, mũi hồng, vẻ mặt trông rất kiều diễm.
A, đệm thịt ở chân cũng hồng hồng.
“Ngươi làm sao mà tới đây?” Ninh Hữu Lí nhẹ nhàng chọc chọc chóp mũi nó, ngay sau đó có vài phần nghiêm túc.
Chắc không phải là theo linh tuyền nhãn đến đây chứ…?
【 Xin yên tâm. 】 Hệ thống giải đáp: 【 Linh tuyền nhãn trừ ký chủ ra, bất kỳ sinh vật nào cũng không thể nhìn thấy. 】
Ninh Hữu Lí yên tâm, chỉ cần không phải từ linh tuyền nhãn bò ra, nguyên nhân khác đều không sao cả.
“Meo ~ meo ~” Con mèo kêu với nàng hai tiếng, rồi dùng đỉnh đầu dụi vào lòng bàn tay nàng, làm ra vẻ mặt khát khao.
“Đói bụng à?” Ninh Hữu Lí thấp giọng hỏi nó, và nhận lại được một cái cọ càng thân mật hơn.
Xem ra là đói thật.
Nghĩ đến sức ăn của con mèo này, Ninh Hữu Lí tìm một cái đĩa sứ men xanh, lại lấy một bát sứ trắng đựng đầy nước, đặt lên một cái bệ nhỏ bằng phẳng ở cửa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ngay sau đó, nàng móc ra một con cá lôi điện nướng đặt vào đĩa, con mèo lập tức ăn vèo mấy miếng, không chừa lại chút cặn.