Nhưng Ninh Hữu Lí vừa mới vào tông môn đã bị nhiệm vụ làm cho rối tung, việc quan trọng nhất của mình cũng không lo được, sao có thể không khiến người ta đồng tình thương tiếc?
Bởi vậy, Ninh Hữu Lí còn được vài vị sư huynh sư tỷ chưa quen thân lắm an ủi: “Ninh sư muội không cần nóng vội, đợi đại điển tông chủ xuất quan kết thúc, sư huynh sư tỷ nhất định sẽ tận tâm chỉ điểm cho.”
Nàng nóng vội sao? Không hề.
Ninh Hữu Lí bình tĩnh mỉm cười, vượt ngoài dự đoán của mọi người, nàng đã vớt đủ số linh ngư mà chủ phong yêu cầu.
Trong nháy mắt đã đến ngày tông chủ xuất quan.
Ngọn núi chính mà tông chủ Thanh Quân Tông ở có tên là Hàn Sơn, rất hợp với câu “trên cao không chịu nổi cái lạnh”. Đệ tử trong tông môn tuy sau khi Trúc Cơ là có thể vận hành linh khí chu thiên, không sợ rét lạnh, nhưng mỗi khi đến đây, vẫn phải làm ấm cơ thể trước mới dám lên đường.
Một chữ thôi, lạnh.
Nói về thiên tư của tông chủ Thanh Quân Tông, càng khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng. Tuy nhìn thấu thiên cơ, nhưng việc tu luyện cũng không bị Thiên Đạo cản trở, từ Luyện Khí đến Đại Thừa, thời gian tiêu tốn ít đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng, con người cuối cùng cũng có bình cảnh. Vì bị kẹt ở Đại Thừa trung kỳ không thể đột phá lên hậu kỳ, sở thích của tông chủ liền biến thành bế quan.
Từ vài tháng, vài năm, đến mười mấy năm, vài chục năm… Thời gian đối với người tu chân là thứ đáng giá nhất, nhưng cũng là thứ không đáng tiền nhất. Và đối với một tu sĩ Đại Thừa kỳ, tuyệt đối là vế sau.
Tông chủ xuất quan, giống như lão tổ tông giá lâm, đệ tử nội môn bất kể thân phận cao thấp đều phải đến bái kiến, huống hồ lần này ông đã bế quan vài chục năm. Trong thời gian đó, Thanh Quân Tông từ trên xuống dưới đã tiếp nhận không ít m.á.u mới, những đệ tử ưu tú trước đây cũng tiến bộ vượt bậc. Huống chi các phong chủ cũng đều muốn gặp tông chủ, hy vọng đệ tử thân truyền mà mình coi trọng cũng lọt vào mắt xanh của ngài.
Chủ yếu nhất, là muốn nhờ tông chủ bói giúp.
Việc từng dùng một quẻ bói mà đoán ra sinh tử của cả một tông môn đã khiến toàn bộ Tu Tiên giới chấn động.
Thiên tư, tiền đồ, kiếp nạn, những thứ này đã là những thứ bói đến nhàm rồi, các phong chủ cũng không tiện dùng những chuyện trần tục này làm phiền tông chủ, trừ phi thật sự gặp được thiên tài ngàn năm khó gặp, nếu không cũng không cần thiết phải phiền ngài ra tay.
Còn lại, cũng chỉ là những tâm tư riêng.
Giờ này khắc này, Ninh Hữu Lí đang bưng mâm cùng nhóm đệ tử ngoại môn leo lên thang trời.
Những bậc thang mỏng lát đá xanh không biết dài bao nhiêu, chiều rộng đủ cho ba người đi song song, uốn lượn quanh co trên thân núi, nhìn không thấy điểm cuối, lan ra bốn phương tám hướng. Nhìn xuống dưới, mây mù trôi lững lờ, hạc bay qua để lại tiếng kêu trong trẻo, núi, cây và sông đều biến thành những mảng màu đơn thuần.
Cao.
Cao đến chói mắt, cao đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có đệ tử vừa bước lên bậc thang đầu tiên đã hai chân run rẩy không đi nổi, vì thế mới có tình trạng Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ phải thay thế.
Hàn Sơn mở tiệc khi tông chủ xuất quan, là quy củ đã được tuân thủ từ lâu. Người tham dự yến tiệc là đệ tử nội môn, còn người làm hậu cần, sắp xếp bàn ghế là đệ tử ngoại môn.
Theo lý thuyết, người mới như nàng không có tư cách đến Hàn Sơn, nhưng không còn cách nào khác — yến tiệc ở Hàn Sơn cần rất nhiều nhân lực, ai đi được đều đã đi, mà người leo thang trời không sợ độ cao thực sự không nhiều.
Thế là, các sư tỷ sư huynh chân mềm nhũn không đứng vững được đều rưng rưng khen ngợi nàng: “Sư muội tốt quá, sư muội giỏi quá, sư muội quá có tiền đồ!”
Mà phong chủ Tẩy Luyện Phong, người chủ yếu phụ trách hậu cần, đen mặt: “Toàn là do quen cưỡi thú cưỡi cả!”
Lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của phong chủ Tẩy Luyện Phong, Ninh Hữu Lí không kìm được mà suy nghĩ m.ô.n.g lung: Nàng không nhớ trong truyện gốc có nhắc đến tên của vị phong chủ này, nếu dựa theo cách đặt tên của Tạ phong chủ và Doãn phong chủ… vị này tên là Lý Tẩy Luyện, Vương Tẩy Luyện, hay là Lưu Tẩy Luyện?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhưng rất nhanh, thời gian mộng mơ đã hết.
Tuy nói bộ phận hậu cần hoàn toàn có thể cưỡi hạc bay lên, nhưng việc đi thang trời được coi là một phương thức biểu đạt sự “tôn kính” bắt buộc. Hơn nữa, lo lắng đệ tử cầm đồ vật không vững trên lưng tiên hạc, cho nên yêu cầu phải đi bộ lên.
May mà giữa Tẩy Luyện Phong và Hàn Sơn có thang trời nối liền, chênh lệch độ cao cũng tạm chấp nhận được, Ninh Hữu Lí căng da đầu vẫn có thể lên nổi.
Đi theo sau đại bộ phận, Ninh Hữu Lí từng bước một leo lên thang trời, mắt cúi xuống chú ý đường đi dưới chân, còn không quên nép sát vào sườn núi bên trong để phòng trượt chân.
Không bao lâu, họ đã đến nơi.
Trên đỉnh núi cao mà lạnh lẽo, các tu sĩ đến từ mười một phong đã tụ tập phần lớn. Trang phục của mỗi phong đều có đặc sắc riêng, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận nhầm.
Ánh mắt Ninh Hữu Lí dừng lại trên những người trong tầm mắt, dễ dàng tìm thấy vài người quen ít ỏi.
Lúc này tông chủ vẫn chưa xuất hiện, các tu sĩ đứng rải rác khắp nơi. Các đệ tử ngoại môn bên cạnh đều không hẹn mà cùng quan sát xung quanh, toát ra vẻ kinh ngạc, cảm thán và vô cùng ngưỡng mộ.
Tạ Linh Vân trong đám đông dường như phát hiện ra sự có mặt của nàng, ông vốn đang nghiêng người bỗng quay đầu lại, hơi gật đầu. Bùi Giác bên cạnh cũng nhìn về phía nàng, mỉm cười chào hỏi.
Lần này, những người tụ tập xung quanh hai người họ cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía Ninh Hữu Lí, trong đó còn có vị phong chủ Trọng Lương Phong kia, và cả thiếu niên cao gầy bên cạnh bà.
Không biết có phải là ảo giác không… nàng hình như nhận được hai luồng ánh mắt, một từ phong chủ Trọng Lương Phong, một từ đệ tử của bà.
Phong chủ Trọng Lương Phong thì nàng hiểu, còn người kia… là ghen tị vì nghe nói phong chủ Trọng Lương muốn thu nhận nàng sao?
Ninh Hữu Lí không để lại dấu vết mà thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn cái mâm trong tay, cúi đầu giả vờ như khúc gỗ.
Đã nói là muốn ẩn mình, thì phải cố gắng hết sức để không thu hút sự chú ý của người khác.