Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 181



 

Nhưng thu hút nhất, vẫn là hoa văn không đối xứng lắm trên khuôn mặt nam nhân.

 

… Ánh mắt Ninh Hữu Lý dừng trên khuôn mặt không giống như phàm trần có thể tồn tại kia, hô hấp bất giác cứng lại.

 

Đó là mấy phiến vảy màu đỏ rực ánh vàng, trải ra một chút quanh hàng mày thanh tú, lấp lánh ánh sáng vụn làm người ta lóa mắt.

 

Hắn dường như rất tùy ý mà nhìn nàng, đôi mắt hơi rũ xuống tự nhiên mang theo một tia lạnh lẽo tựa ngọc bích, không nhuốm bất cứ cảm xúc nào.

 

Tiểu Hồng của nàng đâu? —— Lý trí của Ninh Hữu Lý vẫn chưa hoàn toàn quay về.

 

Một con Tiểu Hồng lớn như vậy đâu? —— Ninh Hữu Lý dần dần ý thức được cá lớn đã hóa thành người.

 

Tiểu Hồng sao lại biến thành người? Nàng chỉ muốn nuôi cá không muốn nuôi người!

 

Mặc dù là… nam nhân đẹp như vậy.

 

Ninh Hữu Lý trước mắt mơ hồ hiện lên cảnh tượng vừa thấy —— bọt nước khổng lồ cuốn theo màu đỏ sậm bắt mắt, hóa thành bóng người, nam nhân liền từ trong nước xuất hiện.

 

Giờ đây, hắn đang đứng ngay trước mặt nàng, tay áo rũ xuống, còn mang theo một tia hơi nước mát lạnh.

 

Ninh Hữu Lý nhất thời có chút choáng váng.

 

Nam nhân quả nhiên không nghe lời nàng, không chỉ không biến về, còn đứng sừng sững trước mặt nàng.

 

Đây chắc chắn là Tiểu Hồng… hoa văn vảy trên mặt chính là chứng cứ rành rành!

 

Đáy mắt Ninh Hữu Lý không kìm được mà tuôn ra vẻ bi thương, đôi môi mấp máy mấy lần, vẫn không từ bỏ mà nặn ra một câu hỏi: “Ngươi là Tiểu Hồng sao?”

 

Nàng khó mà chấp nhận hiện thực này.

 

Nhưng mà, Tô Dư Xuyên nghe thấy vấn đề này lại bắt đầu rối rắm.

 

Sau khi giãy giụa nửa ngày giữa “Phải” và “Không phải”, hắn cuối cùng gật gật đầu.

 

Hắn rất khó thừa nhận cái tên này là đang gọi hắn… nhưng biết sao được, thiếu nữ chỉ nhận cái tên này, hắn đành nhận trước vậy.

 

Ninh Hữu Lý càng tuyệt vọng hơn.

 

Nàng nghĩ, kỳ thật nàng nên vui mừng mới đúng —— có thể đem một con cá nuôi thành người, đây phải là kỹ xảo nuôi cá cao siêu đến mức nào mới làm được? Nhưng mà, nàng lại không thể không đối mặt với một vấn đề hiện thực:

 

Cá lớn bao nhiêu cũng dễ giấu, nhưng một người nam nhân… làm sao giấu?

 

Ninh Hữu Lý nhíu mày liệt kê ra mấy từ mấu chốt: Đột nhiên xuất hiện, đẹp, nam nhân lạ.

 

Vạn nhất bị người trong tông môn phát hiện, nàng chẳng phải là sẽ bị đuổi xuống núi sao…?

 

Ngay lúc Ninh Hữu Lý đang chìm trong mớ hỗn loạn này, Tô Dư Xuyên bỗng nhiên động đậy.

 

“Cô nương.”

 

Ninh Hữu Lý giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

 

Dáng người nam nhân đĩnh đạc cao gầy, khí chất thanh cao mà phi phàm, vô cớ cho người ta một loại cảm giác áp bức kỳ lạ, như là người đã ở địa vị cao từ lâu, lại giống như không giận mà uy.

 

Nàng thấy nam nhân nở một nụ cười rõ ràng là rất đẹp, nhưng lại khiến nàng rợn tóc gáy, “Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, chỉ có thể…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mấy chữ cuối cùng, theo tiếng gió tiêu tán trong không khí.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Tô Dư Xuyên nghĩ, hắn thà lấy thân báo đáp, cũng không muốn uống thuốc.

 

Nói xong, hắn liền quan sát phản ứng của Ninh Hữu Lý.

 

Ninh Hữu Lý không nghe rõ.

 

Hôm nay gió quá lớn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy con cá cưng biến thành người, cả trái tim cũng như có gió lạnh gào thét thổi qua.

 

Hình tượng của người nam nhân này… hoàn toàn không hợp với Tiểu Hồng ngốc nghếch dễ thương a!

 

Ninh Hữu Lý không che giấu được nỗi bi thương trong lòng, lại lo lắng Tiểu Hồng hình người nhìn ra sự bất mãn của mình, liền gắng gượng nở một nụ cười, “Tốt… khá tốt, biến thành người cũng không tệ.”

 

Nói xong câu này, nàng tiếp tục hỏi: “Ngươi còn có thể biến về thành cá không?”

 

Đây là phản ứng gì vậy?

 

Tô Dư Xuyên sững sờ, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn cho việc thiếu nữ đồng ý hoặc không đồng ý, nếu đồng ý, đó là không hẹn mà gặp; nếu không đồng ý, hắn cũng sẽ không làm khó người khác.

 

Câu nói lấp lửng này… rốt cuộc nên hiểu thế nào?

 

Nhưng Tô Dư Xuyên vẫn trả lời câu hỏi của Ninh Hữu Lý, “Tất nhiên là có thể.”

 

Ninh Hữu Lý ngẩn ra một chút, chỉ cảm thấy thanh âm của nam nhân mát lạnh như ngọc thạch va vào nhau, vô cùng êm tai. Nội tâm cảm khái: Người đẹp thì thôi, đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy.

 

Không hổ là Tiểu Hồng của nàng!

 

Tức khắc, trong lòng Ninh Hữu Lý dâng lên một cảm giác thành tựu to lớn, thú cưng ưu tú, chủ nhân cũng được thơm lây, chẳng qua trước mắt còn có một vấn đề cần giải quyết: Đặt hắn ở đâu.

 

Nghĩ đến đây, Ninh Hữu Lý lần nữa ngắm nghía nam nhân, bỗng nhiên phát hiện hoa văn vảy trên mặt hắn đã không còn nữa, chỉ có một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn không tì vết hiện ra trước mặt nàng.

 

Sẽ bị thiếu nước không?

 

Ninh Hữu Lý theo bản năng sờ sờ mặt mình, trong tiểu thuyết về nhân ngư đều nói nhân ngư thiếu nước sẽ biến về nguyên hình, tuy nói Tiểu Hồng không phải nhân ngư, mà là cá thuần chủng, cũng hẳn là không thể ở trên bờ thời gian dài được nhỉ…?

 

Nghe thấy thiếu nữ hỏi câu này, Tô Dư Xuyên trầm mặc một chút. Hình thái ban đầu của hắn tuy là cá, thích nước, nhưng tu vi thâm hậu đã sớm bù đắp cho nhược điểm này.

 

Vì thế hắn phủ nhận: “Sau khi hóa thành người, ta không cần cả ngày ngâm mình trong nước, giống hệt như người thường.”

 

Ninh Hữu Lý như có điều suy nghĩ gật gật đầu, rất nhanh phản ứng lại một vấn đề —— tính cách Tiểu Hồng của nàng thật ổn trọng, nói chuyện cũng thật văn nhã nha!

 

Nàng lại tỉ mỉ đ.á.n.h giá nam nhân một lần nữa, nói: “Nhưng ngươi không thể nghênh ngang dạo chơi trong Thanh Quân Tông mà không che đậy gì, buổi tối cũng phải biến về ngủ trong ao cá mới được.”

 

Bên Linh Vân Trì này chỉ có một Vân Cư không lớn không nhỏ, thật sự không thể dọn ra phòng dư, huống chi còn là dọn phòng cho một nam nhân.

 

Nghĩ thôi đã thấy không được tự nhiên.

 

Nhưng dù nghĩ vậy, Ninh Hữu Lý đối với nam nhân vẫn có một tầng lăng kính yêu chiều dày đặc, ngữ khí cũng bất giác biến thành dỗ dành: “Chỉ cần ngươi không bị người trong tông môn nhìn thấy, ngươi muốn làm gì ta đều không ngăn cản, muốn cái gì ta cũng sẽ cố gắng hết sức đi làm.”

 

Nghe Ninh Hữu Lý hứa hẹn với hắn một cách thẳng thắn tự nhiên như vậy, Tô Dư Xuyên rũ mắt xuống nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức ẩn nấp.”

 

Thời gian tiếp theo, Ninh Hữu Lý cuối cùng cũng gọi về đủ ba hồn sáu phách bị dọa bay, sau khi ý thức được Tiểu Hồng nhà mình thật sự biến thành một nam nhân, vấn đề của nàng liền càng nhiều hơn.