Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 187



 

Ba ngỗng một thỏ đột nhiên tỉnh táo lại, đây không phải là bọn chúng không muốn sống, mà là uy áp!

 

Có thể tản ra hơi thở cấp độ này, trừ Ma Tôn đại nhân, trên đời này không có người thứ hai…

 

Ý niệm này vừa lóe lên, vạt áo màu đỏ sậm liền thoáng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, trong đêm tối, càng có vẻ đặc sệt mà u ám.

 

“Ma, Ma Tôn đại nhân!”

 

Bọn họ sôi nổi hóa thành hình người quỳ xuống đất, sợ một chút không lưu ý bị trị tội bất kính.

 

Con Hôi Khuyển ở một bên cũng hóa thành người, ban đêm không có ai, hắn rốt cuộc không cần phải tránh tai mắt. Hắn nhìn về phía người bên cạnh —— Hữu Hộ Pháp cũng không biết đã từ trên cây xuống từ lúc nào, đang vuốt vuốt tóc mai, lười biếng đứng ở một bên.

 

Tô Dư Xuyên đầu tiên là lướt qua ba ngỗng một thỏ, bị thân thể rõ ràng mập mạp hơn vài phần so với lúc ở Ma giới làm vướng tầm mắt một chút, chậm rãi nói: “Xem ra, các ngươi ở đây sống không tệ.”

 

Đây là có ý gì!??

 

Ba ngỗng một thỏ gấp đến độ muốn quay vòng tại chỗ, gần như muốn ôm lấy đùi Tô Dư Xuyên hỏi một chút thâm ý của câu này là gì, bọn họ sửa!

 

Cuối cùng, con ngỗng lớn gan nhất mở miệng: “Chúng ta… sống cũng không tệ lắm ạ?”

 

Tổn thọ a! Muốn c.h.ế.t à!

 

Hai con ngỗng còn lại trừng mắt nhìn con ngỗng lớn, tai thỏ cũng ủ rũ cụp xuống.

 

Tô Dư Xuyên cười một tiếng, ba ngỗng một thỏ đều run lên.

 

May mà tiếp theo Tô Dư Xuyên không nói gì làm bọn họ phải vò đầu bứt tai nữa, chỉ là tùy ý hỏi thăm xem bọn họ đều ở đây làm những gì. Ba con ngỗng được cơ hội liền khóc lóc om sòm, mưu toan Ma Tôn đại nhân của bọn họ có thể cứu mình ra khỏi biển lửa.

 

Ảnh Truy ở một bên nghe mà thẳng lắc đầu, bọn họ tìm nhầm người rồi, cầu Ma Tôn, không bằng đi cầu vị Ninh cô nương kia.

 

Quả nhiên. Sau khi Tô Dư Xuyên nghe đám yêu tu khóc lóc kể lể xong, không chỉ không nói bất cứ lời nào làm bọn họ an tâm, ngược lại còn lạnh lùng liếc bọn họ một cái, “Làm việc cho tốt.”

 

Nhìn ba con ngỗng lớn và con thỏ phảng phất như hóa đá quỳ gối tại chỗ, Ảnh Truy quay đi cười trộm —— tuy nói hắn cũng lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy, nhưng chỉ cần thấy người khác t.h.ả.m hơn, tâm tình liền sẽ tốt lên.

 

Trải qua sự đả kích của Tô Dư Xuyên, ba ngỗng một thỏ cũng không còn can đảm hỏi khi nào mới có thể rời đi, co rúm lại ở một bên chờ tan họp.

 

May mà, trận gặp mặt này rất nhanh liền kết thúc.

 

“Tả Hộ Pháp.”

 

Đang lúc các yêu tu tan đi, Tô Dư Xuyên đột nhiên mở miệng gọi Ảnh Truy lại.

 

“Ma Tôn?” Ảnh Truy quay đầu, ánh mắt trong veo mà vô tội.

 

Lúc này xung quanh không còn ai khác, Tô Dư Xuyên nói: “Sau khi trở về, đem toàn bộ Song Khô Thảo gần Ma cung dọn dẹp sạch sẽ.”

 

Ảnh Truy rất kinh ngạc với yêu cầu này, lập tức âm mưu luận một phen, “Mấy cây cỏ đó có vấn đề?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Tô Dư Xuyên chỉ nói: “Ngươi có biết không, có ma tu đem đồ của Ma giới ra Quỷ Thị đổi lấy tiền tài?”

 

“… Biết.” Ảnh Truy do dự gật đầu, không biết vì sao Tô Dư Xuyên đột nhiên nhắc tới chuyện này, “Không phải ngài sớm đã ngầm đồng ý sao?”

 

Tô Dư Xuyên rũ mắt, thần sắc lạnh lùng, “Những thứ khác không sao, nhưng ta muốn ngươi tìm một người.”

 

“Ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Người bán Song Khô Thảo ở Quỷ Thị.”

 

Ảnh Truy thân thể cứng đờ, nhưng trên mặt vẫn không chút chột dạ, tự nhiên mà hỏi: “Ma Tôn tìm người này làm gì?”

 

“Song Khô Thảo chỉ mọc ở gần Ma cung, ta muốn xem là ai to gan như vậy… dám đem Song Khô Thảo mang ra ngoài.” Tô Dư Xuyên trên mặt không có biểu tình gì, nhưng hơi thở đã lạnh xuống.

 

Ảnh Truy thiếu chút nữa hít thở không thông, nhưng cũng từ đó mà xác định —— cặp cỏ khô kia, thật sự là dùng cho Ma Tôn.

 

Đó là thảo d.ư.ợ.c chỉ có thể dùng để trị thương… Ma Tôn hắn… bị thương?

 

Ảnh Truy rất muốn đ.á.n.h giá nam nhân trước mặt, nhưng lại vì người này chính là mình, không dám sinh sự thêm, đành phải cúi đầu lí nhí nhận lời.

 

Nhưng sự việc quan hệ đến bản thân, hắn giãy giụa nửa ngày, vẫn hỏi một câu: “Ma Tôn nếu tìm được người này, định làm thế nào?”

 

Xem xem cái mạng ch.ó này còn giữ được không.

 

“Không làm thế nào.” Tô Dư Xuyên khẽ cười một tiếng, “Chẳng qua là —— mời hắn ngày ngày dùng Song Khô Thảo thay nước, thay cơm, thế thôi.”

 

“Tả Hộ Pháp, ngươi đối với việc này… có kiến giải gì không?”

 

Ảnh Truy trước mắt tối sầm.

 

Tác giả có chuyện nói:

 

Tả Hộ Pháp: Người bị thương luôn là ta TUT

 

Ninh Hữu Lý: Giao sinh hoạt phí (chỉ chỉ trỏ trỏ)

 

Hôm sau, Tô Dư Xuyên trơ mắt nhìn Ninh Hữu Lý móc ra một chiếc ghế rất lớn ngay trước mặt hắn.

 

“Ghế bập bênh.” Ninh Hữu Lý giới thiệu với hắn.

 

Tô Dư Xuyên vừa nhìn, phía dưới chiếc ghế vốn nên có bốn chân gỗ giờ đã thành hai thanh gỗ cong hình vòng cung, theo lực đạo vừa rồi đặt nó xuống mà lắc lư qua lại.

 

“Không có việc gì thì có thể ra dưới gốc cây nằm chơi.” Ninh Hữu Lý thuận tiện chỉ chỉ bóng cây mát mẻ bên ao.

 

Tô Dư Xuyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chọn nằm chơi, mà cùng Ninh Hữu Lý đi tuần tra Đệ Nhất Trì.

 

“Đệ Nhất Trì là nơi cao nhất của Thanh Quân Tông, cũng là nơi an toàn nhất, ngày thường ngươi chỉ cần ở đây là được.”

 

Đi dạo bên bờ ao, Ninh Hữu Lý ngẩng đầu liền trông thấy bầu trời gần trong gang tấc, mây trắng như tuyết cũng như thể giơ tay là có thể với tới. Nàng vươn tay với một chút, không tới, vì thế cười thu tay về, quay đầu nói: “Ngươi ở đây sống lâu như vậy, hẳn là cũng biết nơi này rất ít có người tới.”

 

Tô Dư Xuyên gật gật đầu.

 

Ninh Hữu Lý nhìn ra xa, ở đầu bên kia rất xa là cái ao nàng chuẩn bị cho cá lớn, chẳng qua hiện tại phần lớn đã bị kết giới vây lại để làm ao nuôi dưỡng, nói tương đối, phạm vi hoạt động liền nhỏ đi không ít.

 

Nhưng đối với hình thể chỉ 3 mét của cá lớn, cũng là dư dả.

 

“À, đúng rồi, ta làm mê cung cho ngươi, ngươi vẫn chưa chơi sao?” Ninh Hữu Lý bỗng nhiên nhớ tới bộ ống nước mà nàng đã tốn thời gian công sức chế tạo, dùng ánh mắt vô cùng không tán đồng nhìn về phía Tô Dư Xuyên, “Quá lãng phí.”

 

Môi Tô Dư Xuyên giật giật, “Quá nhỏ.”

 

Đây chỉ là một cái cớ.