Nhưng đây còn xa mới kết thúc.
Càng nhiều cá từ bên trong nhảy ra, con nào con nấy vóc người đều đúng kích cỡ nàng vừa nói, mình mẩy bóng loáng, vảy cá phản quang.
Chỉ là, quy mô của cơn mưa cá này quá mức khổng lồ.
Ninh Hữu Lý kinh ngạc nhìn cá rơi đầy trời, trong lòng không nghĩ những con cá này có thể ngon bao nhiêu, chỉ biết nếu như bị bất cứ con nào nện trúng đầu, nàng có thể nửa ngày cũng không bò dậy nổi!
Trốn đi đâu… đâu có chỗ nào để trốn…
Cách mấy chục mét mới là Vân Cư, Ninh Hữu Lý nhanh trí, trực tiếp nép sát sau lưng Tô Dư Xuyên, từ bả vai hắn lộ ra một đôi mắt.
Tâm bão quả nhiên là nơi an toàn nhất a… Cho dù cá rơi thế nào, xung quanh Tiểu Hồng vĩnh viễn sẽ không bị ảnh hưởng.
Chờ sau khi cá từ ba cân đến mười cân đều ra hết, mặt nước liền khôi phục bình tĩnh.
“Nhiều quá…” Ninh Hữu Lý chọn chỗ có thể đặt chân mà đi, dạo qua một vòng rồi dừng bước, lẩm bẩm tự nói: “Phải tìm người tới thu dọn mới được, mấy yêu tu kia…”
“Không cần làm chuyện thừa.” Tô Dư Xuyên nhàn nhạt nói, ngay sau đó một bàn tay thò vào cổ tay áo, lấy ra một vật gì đó trong suốt lấp lánh, thì thầm: “Tới.”
Những con cá tươi rói liền bay vào vật trong tay hắn.
Ninh Hữu Lý im lặng hồi lâu, “Tiểu Hồng, ngươi…”
Lời nói đến một nửa, nàng lại nuốt trở vào.
Tùy ý sử dụng vật thể chưa được phú linh, nếu không phải là đồng loại có thể tương tác lẫn nhau, thì đây là bản lĩnh ít nhất phải từ Hóa Thần kỳ mới có thể làm được.
Tiểu Hồng mà nàng nuôi, hình như lợi hại hơn trong tưởng tượng không ít…?
Ninh Hữu Lý nhìn nam nhân thất thần, chờ đến khi trong tay bị nhét vào một vật có cảm xúc lành lạnh mềm mượt, mới hoàn hồn lại.
“Đây là… vảy?”
Ninh Hữu Lý càng xem càng cảm thấy quen mắt, giơ lên soi dưới ánh mặt trời, nhìn thấy vầng sáng màu vàng nhàn nhạt ở cạnh bên.
Nguyên lai vảy còn có thể dùng làm không gian chứa đồ!?
Ninh Hữu Lý cảm khái một phen về việc Tiểu Hồng hình như chỗ nào cũng rất lợi hại, lại lập tức tóm lấy cổ tay hắn, vén tay áo hắn lên.
Nàng vừa rồi xem rất rõ, nam nhân là từ trong tay áo lấy ra, không phải là tại chỗ bóc vảy xuống chứ?
Tô Dư Xuyên ngoan ngoãn đưa tay cho Ninh Hữu Lý xem, lật qua lật lại, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi một câu: “Sao vậy?”
“… Không có gì.” Ninh Hữu Lý hồ nghi nhìn chằm chằm vào cánh tay không một tì vết kia một lúc, mới buông tay ra.
Chẳng lẽ trước đây nàng nghĩ sai rồi? Lấy vảy, kỳ thật cũng không gây tổn thương cho hắn?
“Vậy, chờ ta đem đồ vật lấy ra rồi trả lại ngươi.” Ninh Hữu Lý chần chờ nói.
“Không cần trả.” Tô Dư Xuyên đem ánh mắt sáng rỡ của thiếu nữ khi bắt được vảy cá vừa rồi ghi tạc trong lòng, trong lòng buồn cười nàng rõ ràng muốn mà không nói, “Sau này, còn nhiều lắm.”
Oa! Nói như vậy, nàng có một cái kho vàng di động?
Ninh Hữu Lý cảm thấy rất ổn.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dư Xuyên chỉ nhúng tay được hai ngày, liền không thể giúp được nữa.
Làm cho cá trong hồ nhảy lên thì rất dễ, nhưng khi phải chi tiết đến “loại cá nào đó”, trong đầu hắn không có khái niệm, thì thân thiên phú kia cũng không có tác dụng.
Tô Dư Xuyên đối với cá của Thanh Quân Tông nhận thức không nhiều, vì thế bị Ninh Hữu Lý ghét bỏ mà ném cho cuốn 《 Linh Vân Trì Lục 》, bảo nằm trên ghế bập bênh mà học thuộc sách tranh đi.
Tương lai thời gian còn dài, công việc không vội trong chốc lát.
Nhưng xem thân ảnh bận rộn của Ninh Hữu Lý mấy ngày nay, Tô Dư Xuyên không khỏi nảy sinh vài phần bất mãn với hình thức quản lý của Thanh Quân Tông.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Linh Vân Trì lớn như vậy, Thanh Quân Tông cũng không phái thêm mấy người…
Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện, hắn lại lập tức phủ định.
Nếu là như vậy, hắn ngược lại không có cơ hội mà ung dung tự tại đứng ở đây.
Nghĩ đủ mọi thứ tốt xấu, Tô Dư Xuyên lại giơ sách lên, ghi nhớ bộ dáng của hơn hai ngàn loại cá đủ màu đủ sắc ở Linh Vân Trì.
Một đầu khác, Ninh Hữu Lý đón Đồng Tố mấy ngày không gặp.
“Ninh tỷ tỷ!”
Đồng Tố vẫn mặc một thân bạch y, nhẹ nhàng như một con bướm, chẳng qua lần này mang theo mấy quyển sách.
Ninh Hữu Lý vừa thấy, liền biết Đồng Tố đã nhận được tin nhắn của nàng sau khi từ Quỷ Thị trở về.
Vừa lúc rửa xong tay, đang lau tỉ mỉ trên tấm lụa, nghe tiếng quay đầu, tiến lên nhận lấy sách, “Tố Tố, khoảng thời gian này ở Hàn Sơn thế nào?”
Quan tâm theo lệ thường.
“Vất vả, nhưng cũng học được không ít thứ.” Đồng Tố suy nghĩ một lát, khẳng định nói.
Sau đó nàng tò mò hỏi: “Ninh tỷ tỷ, tỷ bảo ta mang nhiều sách toán học tới đây làm gì vậy?”
Ninh Hữu Lý lật lật mấy quyển sách, rất hài lòng với nội dung bên trong, sau đó nhìn về phía Đồng Tố, “Lúc ngươi ở nhà, có từng học qua những cái này không?”
“Học qua.” Đồng Tố ngoan ngoãn đáp, “Phụ thân tìm cho ta mấy vị tiên sinh, trong đó có tiên sinh dạy toán học.”
“Vậy thì tốt…”
Ninh Hữu Lý lật lật sách, suy tư nên giao cho nàng chút nhiệm vụ gì, vừa ngẩng lên đã thấy Đồng Tố ghé sát vào, hạ giọng nói: “Hôm nay lúc học tập ở Hàn Sơn, ta nghe thấy các nàng nói chuyện Ma giới.”
“Ma giới…” Ninh Hữu Lý liếc Đồng Tố một cái, “Loại chuyện này nghe một chút là được, không thể cứ nghĩ mãi.”
“Ta biết mà ~ sẽ chậm trễ học tập!” Đồng Tố rất biết điều mà nói, “Ta chỉ là cảm thấy thú vị thôi.”
Nữ hài mười ba tuổi vẫn là tuổi ham chơi, Ninh Hữu Lý bỗng nhiên nghĩ lại xem mình có phải đã đè nén thiên tính của nàng không, tiếp theo lại nghe nàng nói: “Các sư huynh sư tỷ nói Ma Tôn mặc hồng y, cao lớn, hung thần ác煞, ta liền nhớ tới người mà ta gặp khi đi Ma giới tìm người lần trước… Người kia, có thể nào là Ma Tôn không? Nhìn cũng không hung dữ a…”
“Suỵt.” Ninh Hữu Lý dọa nàng, “Không được nói, cẩn thận hắn nghe thấy lại đây tìm ngươi.”
“A!?” Đồng Tố trợn tròn mắt che miệng lại, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai mới buông tay, “Vậy ta không nói nữa.”
Thời gian tiếp theo, Ninh Hữu Lý cắt cử đề toán cho Đồng Tố học, lại ước định sau này cứ nửa tháng sẽ kiểm tra thành quả một lần, liền tiễn người đi.
Trở lại Vân Cư, nàng thấy một quyển sách rơi trên bàn.