“A……” Vương đạo nhân gãi gãi đầu, “Quẻ này, ngài tất nhiên đã sớm tính ra rồi.”
Tông chủ cũng không nói lời nào, như là ngầm thừa nhận.
Vương đạo nhân lúc này không biết nên nói cái gì, bởi vì quẻ tượng phân tốt xấu, có tốt, tự nhiên cũng có xấu.
Cảm giác nhạy bén trời sinh của hắn, cũng giống như quẻ xấu kia, phát hiện Thanh Quân Tông có giấu thứ gì đó không tốt.
Chuyện này biết nói thế nào đây?
Vương đạo nhân có chút đau đầu, cuối cùng quyết định không bằng trước tiên dựa vào chính mình bắt vật kia ra, sau đó lại nói cho tông chủ. Như vậy, hắn nói không chừng còn có thể nhận được vài phần nhân tình và hảo cảm.
Vì thế hắn thăm dò hỏi: “Ta dự định đi dạo các phong trước, rồi lại cùng sư muội ôn chuyện.”
Không ngờ, tông chủ lại lên tiếng: “Ta đi cùng ngươi.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lão nhân hiền từ có tròng mắt trong trẻo, “Nếu để ngươi đi một mình, đó là Thanh Quân Tông lễ nghĩa không chu toàn.”
Vương đạo nhân đầu tiên là làm bộ làm tịch đi dạo mấy ngọn núi khác, sau đó đi tới mục đích của hắn —— Linh Vân Phong.
Còn chưa đáp xuống, hắn đã bị cảnh sắc náo nhiệt phía dưới làm cho sững sờ. Chỉ thấy rất nhiều đệ tử các tông môn đều đang dạo chơi ở đây, từng mảng Linh Ngư đủ màu sắc được cố ý cách ly ra, nổi bật trên nền nước ao xanh biếc, màu sắc tươi sáng, vô cùng mỹ lệ.
Tông chủ cũng vô cùng bất ngờ, trong ấn tượng của ông, nơi này hiếm khi có người mới đúng.
Vương đạo nhân chậm rãi đáp xuống một khoảng đất trống, trong lòng có chút do dự —— nhiều đệ tử như vậy, nếu hắn bắt vật kia ra, lỡ như làm bị thương bọn họ……
Không đúng, là mấy vật kia.
Mày Vương đạo nhân nhăn lại, luôn cảm thấy luồng hơi thở hỗn độn kia không chỉ có một đạo, mà ở phía dưới, dường như còn quấn lấy nhau.
Hắn tiến lại gần Thiên Trì vài bước, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào phương hướng mà hắn cảm nhận được.
Linh Vân Trì có rất nhiều Linh Ngư, bởi vậy hắn không nhìn thấy một chú cá nhỏ màu đỏ mạ vàng cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Trong ao, ánh mắt Tô Dư Xuyên lạnh lùng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị bại lộ.
Nhờ huyết mạch ban tặng, ngay khi Vương đạo nhân đi vào phạm vi gần, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến.
Sao nào? Muốn ra đòn phủ đầu à?
Án binh bất động không phải là tính cách của Tô Dư Xuyên, nhưng, nơi này còn có người khiến hắn phải do dự……
Tô Dư Xuyên lơ đãng liếc mắt một cái, kinh ngạc phát hiện Ninh Hữu Lí đã men theo con đường nhỏ lát đá đi lên đây.
Lúc này, Vương đạo nhân cũng nhỏ giọng nói ra câu mà hắn vẫn luôn muốn nói:
“Tông chủ, Linh Vân Trì này…… có giấu ma khí.”
Những lời này bị Tô Dư Xuyên bắt trọn, đồng thời cũng lọt hết vào tai Ninh Hữu Lí.
Ninh Hữu Lí căng thẳng cả người, không dám vọng động, chỉ nhìn hai người cách đó không xa.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra.
Nếu tông chủ cũng ở đây, vậy sẽ ——
Ninh Hữu Lí bất giác nắm chặt tay, một khi tông chủ có hành động, Ma Tôn liền rất có khả năng không giấu được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến lúc đó, nàng sẽ ra sao?
Phản đồ? Gian tế? Hay là một danh xưng nào đó còn tệ hơn?
Ninh Hữu Lí trong lòng không khỏi cười khổ, những ngày tháng ở Thanh Quân Tông quá mức an bình, nàng đã có chút quên mất nơi này cao nhân lớp lớp, che giấu Ma Tôn, liền tương đương với che giấu một quả b.o.m hẹn giờ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không có nửa phần hối hận.
Kế tiếp, tông chủ có phải sẽ nghiêm túc đối đãi, hoàn toàn thanh tra không?
Vị Vương đạo nhân kia vẫn đang lôi kéo: “Vấn đề nhỏ này, ngài hẳn là cũng đã phát hiện ra rồi đi……”
Cơ thể Tô Dư Xuyên căng cứng.
Ánh mắt tông chủ hơi lóe lên, phảng phất có thâm ý khác.
Nhưng tình huống Ninh Hữu Lí dự đoán đã không xảy ra, vị lão nhân giả có khuôn mặt hiền từ này cười tủm tỉm vuốt râu: “Không có nha.”
Hả!?
Vương đạo nhân không dám tin, không chắc chắn mà hỏi lại một lần nữa: “Ngài…… không cảm nhận được sao?” Hơn nữa còn càng ngày càng rõ ràng!
“Linh Vân Trì vẫn luôn tường hòa yên ổn, không tồn tại vấn đề ngươi nói.” Tông chủ lần này nói nhiều hơn một chút, nhưng vẫn cười tủm tỉm, “Vương đạo nhân, có phải ngươi bói toán quá nhiều, trong lòng rối loạn rồi không?”
Ninh Hữu Lí sững sờ, Tô Dư Xuyên thả lỏng.
Vương đạo nhân bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Ba người cùng một con cá, mỗi bên đều chìm trong im lặng, trái ngược hẳn với đám đệ tử xung quanh đang tụ tập càng lúc càng đông, khiến khung cảnh càng thêm ồn ã.
Hoạt động câu cá ở Linh Vân Trì quả thực rất thú vị, lại có cơ hội câu được Linh Ngư vừa hiếm có vừa phẩm chất tốt, vì thế tiếng lành đồn xa, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều đệ tử vốn đang tham quan ở các tông môn khác cũng mò mẫm tìm đến, tạo thành cục diện như hiện tại.
Giữa dòng người qua lại tấp nập, Ninh Hữu Lí rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn: Tông chủ đã sớm thấy nàng.
Ninh Hữu Lí nhìn về phía Vương đạo nhân, đối phương có lẽ vẫn còn đang rối rắm vì sao tông chủ lại nói như vậy, mày nhíu chặt, mặt nhăn thành một cục.
Xem ra vẫn chưa chú ý tới nàng.
Vấn đề đến rồi, trong tình huống mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, tông chủ (cấp trên) đi đến Linh Vân Trì, vậy với tư cách là người quản lý Linh Vân Trì, nàng có nên qua chào hỏi một chút không?
Ninh Hữu Lí có chút do dự, nhưng không ngờ tông chủ lại hiểu ý đến bất ngờ, ông cười ha hả nói: “Chúng ta ở đây, đám tiểu bối ngược lại không thoải mái, đi thôi.”
Nói xong, ông vung tay áo, rời đi mà không quay đầu lại.
Vương đạo nhân bị bỏ lại tại chỗ, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đành dậm chân đi theo.
Nguy cơ cứ như vậy mà được giải trừ?
Ninh Hữu Lí nhìn chăm chú bóng dáng hai người họ, nhìn họ rời khỏi Linh Vân Trì.
Tông chủ đang giúp nàng che giấu —— không hiểu vì sao, trong đầu nàng chợt nảy ra ý nghĩ này, mà lại vô cùng tin tưởng.
Ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ như Vương đạo nhân còn có thể cảm nhận được, tông chủ sao có thể không chút cảm giác? Huống hồ, bản thân ông còn có tài xem bói toán thiên cơ.
Nhưng tông chủ vẫn giúp nàng che giấu, điều này thật sự khiến người ta phải suy ngẫm.
Chẳng lẽ…… Tông chủ cũng không biết ma khí trong hồ đến từ đâu?