Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 231



 

“Cô nương thật có mắt nhìn.” Bà chủ cửa hàng ôm lò sưởi tay đi ra, khuôn mặt không còn trẻ trung mang theo vài phần phong vận đặc biệt, bà đầu tiên là nhìn Tô Dư Xuyên một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, rồi lại nhìn Ninh Hữu Lí, nụ cười càng thêm ý vị.

 

“Đây là đôi trâm cài duy nhất trong cửa hàng chúng ta bán theo cặp.”

 

“Một đôi?” Ninh Hữu Lí bắt được điểm mấu chốt.

 

“Đúng vậy,” Bà chủ chậm rãi cười, “Ngươi chờ ta lấy chiếc còn lại ra.”

 

Rất nhanh, bà chủ mang tới một chiếc hộp, mở ra, để lộ một chiếc trâm cài được làm thủ công tinh xảo, kiểu dáng còn hoa lệ hơn chiếc vừa rồi.

 

Ninh Hữu Lí lập tức liền vừa mắt: “Bao nhiêu tiền?”

 

“Ngươi muốn tặng cho hắn?” Bà chủ dùng ánh mắt chỉ chỉ Tô Dư Xuyên, nhận được câu trả lời khẳng định.

 

Bà dịu dàng thở dài: “Thật là người đàn ông có phúc khí… Ngươi cũng đừng phụ bạc nàng.”

 

Bất ngờ nghe thấy chủ đề ngoài ý muốn, Ninh Hữu Lí ngẩn mặt ra: “Sao lại phụ bạc ta?”

 

“Ngươi không biết sao, nữ tử tặng trâm cài cho nam tử, là ý tỏ lòng chung tình, làm tín vật đính ước.” Bà chủ che miệng cười, “Mà nam tử tặng cho nữ tử, đó là cầu nữ tử làm vợ, ý muốn kết tóc.”

 

“Ta xem hai ngươi… là tình đầu ý hợp, sao không tặng cho nhau?”

 

Ninh Hữu Lí sững sờ, tay cầm trâm cài buông cũng không được mà nắm cũng chẳng xong.

 

Đừng có gán thêm ý nghĩa cho một cái trâm cài được không! Nàng chỉ là muốn tùy tiện tặng Tiểu Hồng một món quà năm mới thôi mà!

 

Vậy cái trâm cài này… thật sự là không tiện mua.

 

Nhưng nó đẹp như vậy…

 

Ánh mắt Ninh Hữu Lí gần như dính chặt vào nó, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra nàng không nỡ đến mức nào.

 

Bà chủ che môi cười, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người: “Ai nha, là ta lắm lời. Cô nương nếu không vừa ý, ta liền cất đi.”

 

Nói rồi, bà liền định cầm lấy chiếc hộp gỗ đựng trâm cài.

 

“Từ từ.” Ninh Hữu Lí theo bản năng ngăn lại, vừa dứt lời, liền có một bàn tay khác từ bên cạnh nàng vươn ra, nhận lấy hộp gỗ.

 

“Nếu thích, vì sao không lấy?” Tô Dư Xuyên nhìn chăm chú vào Ninh Hữu Lí, giọng nói mang theo sự dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

 

“Chính là nói, vật với người ấy à, đều là có duyên.” Bà chủ cong cong mày mắt, phong tình vạn chủng, “Nghĩ đến phu quân của ngươi là người biết thương người, thật làm ta nhớ tới thời trẻ của mình…”

 

Sự chú ý của Ninh Hữu Lí đã không còn ở lời bà chủ nói nữa, nàng nhìn chằm chằm vào tay Tô Dư Xuyên, xem hắn từ trong tay áo lấy ra hai mảnh vật màu vàng, còn hỏi: “Cửa hàng các vị có thu cái này không?”

 

“Đây là…” Bà chủ cũng là người biết nhìn hàng, lập tức tò mò muốn nhận lấy.

 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ninh Hữu Lí lập tức bắt lấy tay Tô Dư Xuyên đẩy ra.

 

Tô Dư Xuyên ngẩn ra, nhưng cũng thuận theo tay nàng, buông tay mình xuống.

 

Bà chủ cũng không giận, cười tủm tỉm nhìn lại: “Đôi trâm cài này, hai vị là muốn… hay là không muốn?”

 

Phảng phất như đang hỏi: Mối nhân duyên này, hai ngươi là định, hay là không định?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Hữu Lí theo bản năng nắm chặt góc áo Tô Dư Xuyên.

 

Chứng khó lựa chọn của nàng lại tái phát rồi.

 

Cuối cùng vẫn là mua đôi trâm cài.

 

Nhưng vì lời bà chủ nói, Ninh Hữu Lí hoàn toàn không biết nên lấy cớ gì để tặng đi. Dù có tặng, chiếc trâm cài này cũng mang theo một tầng ý nghĩa như vậy.

 

Vì thế nàng làm lơ ánh mắt nhìn chăm chú đầy ẩn ý của Tô Dư Xuyên, tiếp tục dạo phố.

 

Nhờ cái khởi đầu tốt đẹp này, nàng cảm nhận được niềm vui của việc mua sắm, từ đó không thể dừng lại được nữa.

 

Tô Dư Xuyên đi theo sau lưng Ninh Hữu Lí, chuyên xách đồ cho nàng, vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút mờ mịt —— hắn vốn định nghe theo đề nghị của Tả hộ pháp, mua vài thứ cho thiếu nữ, nhưng bây giờ xem ra… hình như là ngược lại?

 

Ngõ nhỏ dài lát đá xanh, bốn phía tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, đám đông dày đặc bước chân vội vã, phảng phất như nóng lòng về nhà.

 

Nhưng khi Tô Dư Xuyên đi ngang qua, liền thu hút toàn bộ ánh nhìn.

 

Thanh niên mặc hồng y vừa kiêu ngạo lại lãnh đạm, một phong thái ung dung toát ra từ trong xương cốt, khiến người ta không khỏi nghĩ là công tử nhà phủ đệ nào hạ mình ghé qua thị trấn, làm người ta nhìn không rời mắt.

 

Ninh Hữu Lí sớm đã chú ý tới ánh mắt người khác đổ dồn tới, dù cách vài mét xa, cũng trong lòng biết rõ là ai gây ra.

 

Nàng quay đầu lại liếc mắt một cái, bắt gặp đôi con ngươi sâu thẳm kia, rồi lập tức quay đầu đi.

 

Thật sự quá mức chói mắt.

 

Ninh Hữu Lí không khỏi may mắn là thời gian này các cô nương chưa gả trong nhà đều bận rộn sắm sửa hàng Tết giúp đỡ gia đình, nếu không nếu thấy Tiểu Hồng, việc tặng túi tiền tặng khăn tay khỏi phải nói, nếu là ném thêm quả thơm… không phải là ném c.h.ế.t hắn sao.

 

Nghĩ đến cảnh tượng này, Ninh Hữu Lí không nhịn được cười khúc khích, lại tăng nhanh bước chân.

 

Chờ đi đến bờ sông vắng vẻ dấu chân người, nàng mới quay đầu lại tính sổ món nợ vừa rồi: “Ngươi vừa rồi định lấy thứ gì đổi đôi trâm cài đó?”

 

Tô Dư Xuyên không nói, Ninh Hữu Lí liền hỏi tiếp: “Vảy của ngươi?”

 

Tô Dư Xuyên gật đầu, nói: “Vảy của ta cũng coi như trân quý ——”

 

“Vậy cũng không được.” Ninh Hữu Lí ngang ngược nói, “Ngươi lúc trước còn nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta, đã muốn báo đáp, vậy người của ngươi là của ta, vảy cá cũng là của ta, sao có thể lung tung đưa cho người khác?”

 

Đó chính là tài liệu tuyệt thế đó!

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Hơn nữa, ngươi đưa vảy cho bọn họ, bọn họ lại không hiểu sự trân quý của vảy này, chỉ cho là vật đẹp mắt thôi.”

 

Gương mặt hơi giật mình của Tô Dư Xuyên lại thoáng hiện chút ý cười: “Vảy của ta có thể hóa thành vàng…”

 

“… Vàng?” Ninh Hữu Lí khó tin.

 

“Không sai.”

 

Ánh mắt Ninh Hữu Lí nhìn về phía Tô Dư Xuyên nháy mắt thay đổi.

 

“Nghe ta, sau này không được phép đưa vảy cho bất kỳ ai —— trừ ta ra. Hiểu chưa?”

 

Lời nói này nếu đặt vào người khác thì dường như quá mức ngang ngược, nhưng trong mắt Ma Tôn, bộ dáng ngang ngược này của thiếu nữ lại trông thật đáng yêu, rất hiếm thấy, phối hợp với bộ quần áo màu vàng nhạt ấm áp, lại giống như một chú ngỗng con vừa mới nở.