Ninh Hữu Lí kéo Tô Dư Xuyên chen qua đám đông vào thần miếu, vừa mới vào tới, liền có một quả cầu lụa đỏ ném tới, vừa vặn rơi vào lòng Tô Dư Xuyên. Đám đông vây xem lập tức reo hò ầm ĩ, trong đó không thiếu những ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Ma Tôn bị che khuất tầm mắt: “…”
“Thật là một cậu nhóc có phúc khí.” Một bà lão bên cạnh cảm thán, “Lát nữa lại được miếu thần chúc phúc, có thể phù hộ cả năm nay bình an thuận lợi.”
Ninh Hữu Lí nghe thấy lời này, tò mò hỏi: “Đại nương, quả cầu này là để làm gì vậy?”
“Ngươi không phải người trong trấn chúng ta à.” Bà lão cười ha hả nhìn Ninh Hữu Lí một cái, nhận được câu trả lời khẳng định rồi nói: “Quả cầu này ấy à, truyền thuyết là pháp khí của miếu thần, ném trúng ai, người đó sẽ được tâm tưởng sự thành trong năm tới. Kìa, đám trẻ con đằng sau, đều là đến để tranh nó đó.”
Ninh Hữu Lí quay đầu nhìn lại, mấy đứa trẻ con nước mũi lòng thòng đang dùng ánh mắt thất vọng nhìn chằm chằm Tô Dư Xuyên, còn vạch mắt lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nàng vừa định cười, liền thấy mấy người đeo mặt nạ, trang điểm rất hoa lệ đi tới, giơ tay định kéo Tô Dư Xuyên.
Nhưng Ma Tôn há có thể tùy tiện chạm vào?
Ánh mắt Tô Dư Xuyên trầm xuống, mấy người xung quanh liền cảm thấy có chút không cử động được, không thể khống chế cơ thể, kinh ngạc lại nghi hoặc mà nhìn nhau.
“Khụ khụ khụ!” Ninh Hữu Lí điên cuồng ho khan vài tiếng, nhíu mày lắc đầu.
Bọn họ đã hẹn ở khách điếm rồi, trừ phi gặp nguy hiểm hoặc có tu sĩ mang địch ý, nếu không sẽ không bại lộ thân phận.
Khí thế quanh thân Tô Dư Xuyên tức khắc dịu đi, mấy người kia lắc lắc cánh tay, phát hiện lại cử động được, liền mời Tô Dư Xuyên lên đài giữa, để hắn tiếp nhận lời chúc phúc của miếu thần.
Nhìn thấy người được miếu thần chúc phúc lần này lại là một thanh niên có dung mạo như tiên nhân, trong đám đông lại vang lên một trận hoan hô, sắc mặt các cô nương trẻ tuổi đặc biệt vui sướng, nắm chặt khăn tay đặt trước ngực, gương mặt ửng hồng lan tỏa, vừa nhìn đã biết là trái tim rung động.
Ninh Hữu Lí trong lòng sớm đã dự đoán, thầm chế giễu Tô Dư Xuyên một chút, rồi lại dồn hết ánh mắt cho hắn.
Cái gọi là chúc phúc, chính là từ trên trời rơi xuống những mảnh giấy màu sắc khác nhau.
Giấy màu ngũ sắc từ trên trời từ từ rơi xuống, phảng phất như những cánh bướm lượn lờ, rơi trên tóc, trên vai Tô Dư Xuyên, quả nhiên tăng thêm không ít không khí vui mừng của năm mới.
Người bình thường được chúc phúc như vậy, sớm đã vui mừng ra mặt, liên tục cúi đầu cảm tạ hô hào, nhưng nam nhân đang ở trung tâm của lời chúc phúc này, chỉ là mặt không biểu cảm mà ôm mấy cái hộp, phảng phất đây không phải là một buổi chúc phúc, mà là một cuộc tra tấn.
Xem đường đường là Ma Tôn lại có thể ở nhân gian tiếp nhận lời chúc phúc của miếu thần, có thể nói là sự mâu thuẫn chồng chéo lên nhau, không biết là buồn cười đến mức nào… Ninh Hữu Lí vui vẻ thoải mái.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Người đã tiếp nhận lời chúc phúc của miếu thần, không thể tùy tiện gỡ giấy màu xuống, tập tục này được coi là “gia cố” lời chúc phúc của thần.
Vì thế Tô Dư Xuyên chỉ có thể đội một đầu đầy trang trí bảy màu cùng Ninh Hữu Lí tiếp tục dạo hội chùa.
Đội một đầu đồ vật này, cũng có chỗ lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bất cứ ai thấy Tô Dư Xuyên, đều biết hắn là một trong mười người được miếu thần chúc phúc năm nay. Ở trấn Bình Vũ, người được miếu thần chúc phúc là mang theo phúc khí, không thể đối xử với họ theo lẽ thường, vì thế các sạp hàng đều miễn phí thì miễn phí, giảm giá thì giảm giá, chỉ thiếu điều tặng luôn cả sạp cho hắn.
Chờ Ninh Hữu Lí thắng lợi trở về khách điếm, những món đồ móc ra từ túi gấm gần như khiến họ không còn chỗ đặt chân.
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại chiến tiếp!”
Tô Dư Xuyên gỡ một mảnh giấy màu đỏ trên đầu xuống, sắc mặt khó mà diễn tả.
Qua hội chùa, chính là hội hoa.
So với hội chùa ồn ào, hội hoa lại có vẻ “văn minh” hơn nhiều, bên hồ tĩnh lặng xa xưa bày đầy hoa tươi đang nở rộ, biến mùa đông giá rét trở nên lộng lẫy và duy mỹ.
Thời tiết này, các loại hoa có thể nở rất ít, có thể thấy mọi người đã tốn bao nhiêu công sức mới chăm sóc bồi dưỡng chúng thành công, hình thành nên một bức tranh cuộn tươi đẹp của mùa đông.
Ninh Hữu Lí còn đang chọn lựa: “Chậu này cho Tang sư tỷ, chậu này cho Đồng sư muội, chậu này cho…”
Nếu nói rõ ràng thì tiên hoa linh thảo của tông môn trông chắc chắn đẹp hơn của nhân gian rất nhiều, cũng không sợ giá lạnh, nhưng những đóa hoa sinh trưởng ở nhân gian lại cứ có thêm vài phần vẻ đẹp cuối cùng của sự rét buốt, thêm vài phần hương vị đặc trưng.
Tô Dư Xuyên lần này đổi thành hai tay bưng chậu hoa.
Ninh Hữu Lí một tay nâng một chậu mai nhỏ, chú ý tới ánh mắt Tô Dư Xuyên vẫn luôn dừng trên tay mình, liền tò mò giơ tay lên hỏi: “Sao vậy? Ngươi thích chậu này?”
Tô Dư Xuyên: …
“Không có.”
Chờ thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc cũng đến rằm tháng Giêng, thời điểm kết thúc năm mới.
Ngày này, mặt trăng sẽ rất tròn, cũng đại biểu cho ý nghĩa “đoàn viên”. Nhưng ban ngày mọi người vẫn sinh hoạt bình thường, không cảm nhận được nhiều không khí Tết, nhưng chờ mặt trời lặn xuống núi, ngày hội này mới chính thức kéo ra bức màn của nó.
Những điểm sáng lấp lánh từ trên cầu bay lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, lên đến vị trí mắt thường chỉ có thể thấy một điểm sáng, dễ dàng hòa cùng những vì sao xung quanh thành một mảng.
Lần này, bọn họ cuối cùng cũng không mang theo thứ gì thừa thãi nữa.
Ninh Hữu Lí mua một chiếc đèn hoa sen, xách nó đi phía trước. Người trên cầu rất đông, nhưng đến bờ sông liền bắt đầu thưa thớt. Hàng liễu rủ đã rụng hết lá, lay động những cành cây trơ trụi trong gió lạnh.
Ninh Hữu Lí chọn một khoảng trống giữa hai cây liễu không có ai, đi qua đó, lấy ra cây bút mà chủ quán tặng, viết tên mình lên trên, rồi mới đưa ra: “Còn có ngươi nữa.”
Dừng một chút, sửa miệng thành: “… Ngươi muốn viết không?”
Câu trả lời của Tô Dư Xuyên là nhận lấy chiếc đèn, viết “Tô Dư Xuyên” bên cạnh “Ninh Hữu Lí”, một trái một phải, đối xứng cân bằng.