Không ai có thể ngờ tới, một ma tu không biết từ đâu ra, lại có thể đ.á.n.h bại Ma Tôn đã tại vị ngàn năm.
Chưa từng có ai gặp qua chân thân của hắn, cũng không ai thăm dò được thực lực của hắn. Phàm kẻ nào dám ngỗ nghịch chống đối, kết cục không cần nghĩ cũng biết.
Thần bí, khủng bố, sâu không lường được… Tất cả những từ ngữ mê hoặc đều bị đám ma tu sợ hãi dùng để hình dung Tô Dư Xuyên, tạo nên một hình tượng hắn trong lời đồn càng thêm cuồng vọng, tà ác.
Tuy nhiên giờ phút này, vị Ma Tôn thần bí, khủng bố, sâu không lường được này, không chỉ bị gọi là “Tiểu Hồng”, mà còn bị gọi như gọi thú cưng.
Cùng với đó, là bị cái lưới lớn chói mắt kia uy hiếp.
Ninh Hữu Lí: “Tiểu Hồng, tên này cũng đáng yêu đấy, sau này ngươi cứ gọi là vậy đi.”
Tô Tiểu Hồng: “…”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hạt giống màu vàng kim liên tiếp rơi xuống nước, mùi hương t.h.u.ố.c kỳ dị mà nhạt nhẽo khuếch tán ra, phẩm chất rõ ràng.
Tô Dư Xuyên vốn định nhân lúc Ninh Hữu Lí không có ở đây mà rời đi. Chút thương tích này đối với hắn mà nói không là gì, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng… Nhưng điều làm hắn không ngờ tới là, xung quanh cái ao rộng lớn này lại trồng Kim Phất Châu.
Loại linh d.ư.ợ.c chỉ sinh trưởng trong môi trường linh khí dồi dào này, đối với việc chữa lành ngoại thương có công dụng hiếm thấy, yêu cầu sinh trưởng cũng cực kỳ hà khắc. Toàn bộ Tu chân giới cũng không có mấy nơi tồn tại bóng dáng của nó, bây giờ lại có thể nhìn thấy ở Thanh Quân Tông…
Không thể không nói, đây là một trong những lý do khiến hắn quyết định tạm thời ở lại.
Tô Dư Xuyên nhìn về phía Ninh Hữu Lí, khuôn mặt đẹp như hoa đào phản chiếu trong đáy mắt hắn, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cảnh xuân xung quanh.
Sắc đẹp hiếm thấy trong giới tu sĩ… cũng không làm hắn chán ghét.
Nếu đã như vậy, hắn sẽ đợi đến khi vết thương lành lại rồi mới rời đi.
Liếc mắt nhìn chiếc lưới đang từ từ hạ xuống bên cạnh, Tô Dư Xuyên hơi lắc đuôi một chút, bơi vào trong hơn nửa.
Ninh Hữu Lí sửng sốt một chút, kinh ngạc trước linh tính của con cá lớn này, lại bị thân hình lảo đảo của nó làm cho không nhịn được bật cười. Phụt một tiếng, nàng dường như nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của con cá lớn.
Thật sự thành tinh rồi sao?
Cười xong, Ninh Hữu Lí kéo lưới, như kéo cáng, chậm rãi vận chuyển con cá lớn nặng trĩu từ đường thủy về lại lưới ngăn cách. Trong lúc đó, nàng chú ý độ sâu của nước và không để đụng vào vết thương của nó.
Kim Phất Châu dường như rất có hiệu quả, vết thương ban đầu còn rỉ m.á.u từng sợi, bây giờ chỉ còn hơi đỏ, là một dấu hiệu tốt.
Ninh Hữu Lí một lần nữa dựng thẳng lưới ngăn cách lên, ném số thảo d.ư.ợ.c vừa rồi vào nước, lại chạy đến ruộng t.h.u.ố.c kéo một đống Kim Phất Châu, toàn bộ ném vào lưới ngăn cách của con cá lớn, hào phóng vô cùng: “Tiểu Hồng, nào, ăn đi! Cứ tự nhiên ăn, nhiêu đây đủ không? Không đủ còn nữa.”
Hạt giống Kim Phất Châu lớn bằng hạt trân châu, tinh xảo đáng yêu, chắc nịch, không nặng cũng không nhẹ. Mấy chục, hàng trăm hạt từ trên rơi xuống, làm Tô Dư Xuyên có chút ngớ ra.
Hắn kinh ngạc trước sự hào phóng của Ninh Hữu Lí, cũng im lặng trước việc mình đường đường là Ma Tôn lại bị thứ này ném trúng đau đầu. Ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn khuất phục trước linh d.ư.ợ.c quý giá, một miếng một hạt bắt đầu nuốt.
Ninh Hữu Lí xem mà hài lòng. Cái gọi là t.h.u.ố.c có ba phần độc, nhưng điểm tốt nhất của Kim Phất Châu chính là hạt giống chín kỹ không có độc tính, có thể trực tiếp ăn thay cơm, nhiều nhất là bị nóng trong người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi… sản lượng Kim Phất Châu không lớn, ăn thay cơm chắc vài ngày là hết, cho nên vẫn phải tìm thứ khác.
Nàng bắt đầu trầm tư. Loại cá này chủ yếu ăn gì, cỏ? Trùng? Ăn tạp?
Thức ăn cho cá —!
Linh quang chợt lóe, Ninh Hữu Lí nghĩ tới rồi.
Nàng suýt nữa quên mất chức năng gia công của hệ thống.
Sau một thời gian dài bị bỏ hoang, cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng ở đây.
Ninh Hữu Lí cười tủm tỉm nhìn con cá lớn. “Tiểu Hồng, ngươi cứ từ từ ăn, ăn xong cho ngươi món khác ngon hơn.”
Tô Dư Xuyên giả vờ không nghe thấy cái tên này. Thực lực của hắn sớm đã cho phép tích cốc (nhịn ăn), dù có không ăn gì cũng không sao cả.
Bọt khí trên mặt nước lần lượt nổi lên, Tô Dư Xuyên bơi về phía trước một chút, đang định ăn nốt số Kim Phất Châu phía trước, trong khóe mắt bỗng thoáng thấy một vệt màu đỏ quen thuộc, thân thể bất giác dừng lại.
Đó là… vảy của hắn?
Ánh mắt Tô Dư Xuyên nặng nề nhìn vật trong tay Ninh Hữu Lí.
Ninh Hữu Lí móc ra chiếc vảy nhặt được trong bí cảnh hai năm trước.
Tuy nói vảy trên người con cá lớn và chiếc vảy này rất giống nhau, nhưng nàng vẫn phải đối chiếu một chút, để tránh hàng không giống mô tả.
【 Hệ thống, dò xét xem chiếc vảy này và con cá này có thuộc cùng một loài không. 】
Hệ thống đại khái kiểm tra một chút, đưa ra kết luận: 【 Đúng vậy. 】
Ánh mắt Ninh Hữu Lí nhìn con cá lớn càng thêm ôn hòa, nàng nhìn con cá, phảng phất như thấy được một chậu châu báu to lớn.
“Tiểu Hồng à.” Ninh Hữu Lí vén váy ngồi xổm xuống, đưa chiếc vảy trong tay đến bên đầu con cá lớn. Quả nhiên, đối chiếu như vậy càng thấy giống hệt.
“Ngươi phải dưỡng thương cho tốt mới được.” Nàng cười, ánh mắt dịu dàng đến khó nhìn thẳng, như nghiền nát cả bầu trời sao.
Tô Dư Xuyên bị ánh mắt này nhìn đến ngẩn ra một chút, sau đó trong lòng cười nhạo, nếu nàng biết hắn là Ma Tôn… Không, dù chỉ biết hắn là ma tu, e là cũng sẽ hoảng sợ đến mất kiểm soát.
Đám tu sĩ chính đạo này, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
Nghĩ vậy, Tô Dư Xuyên đối với Ninh Hữu Lí càng dâng lên vài phần xem xét — nàng tại sao lại có vảy của hắn, lấy vảy của hắn lại có mục đích gì? Hay là… nàng đã nhận ra thân phận của hắn, giả ngu giả ngơ lấy lòng hắn?
Không thể nào. Tô Dư Xuyên phủ định suy đoán này. Không nói đến việc không ai gặp qua chân thân của hắn, huống hồ tiểu tu sĩ trước mắt này thực lực quá yếu, nhìn thế nào cũng không giống kẻ có tâm cơ.
Đường đường Ma Tôn vẫn chưa biết mình thực ra đang bị coi là cây rụng tiền, đã hạ thấp vài phần tâm phòng đối với Ninh Hữu Lí.