Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung

Chương 1: 1



Mặc Ngôn nằm vật trên giường, toàn thân đau nhức, hai chân ở dưới lớp chăn vàng óng không ngừng run rẩy. Hắn không khác gì một con cá c.h.ế.t nằm ở trên long sàng, muốn động cũng không thể động, hắn không cam tâm, đem toàn bộ lời trong lòng đều điên cuồng xả ra ngoài.

 

"Tên khốn háo sắc."

 

"Tên chó cắn người."

 

"Lão tử có mắt như mù mới lựa chọn ở bên cạnh ngươi."

 

"Tên khốn c.h.ế.t tiệt!"

 

"Đợi lão tử bình phục, xem lão tử xử đẹp ngươi."

 

"Vương Ngọc Ly khốn khiếp!"

 

Mặc Ngôn gào muốn rách cổ họng, ám vệ ở trên nóc bị mấy lời chửi rủa của hắn dọa đến suýt chút nữa đứng không vững mà rơi xuống. Đám cận vệ bên ngoài càng không phải nói, toàn thân đều phủ một tầng hơi lạnh.

 

Vị quý phi này quả nhiên hơn người, không những dám nhỏ giọng chửi rủa hoàng thượng mà còn dám lớn tiếng chửi rủa hoàng thượng nữa chứ! Có điều bọn họ biết hoàng thượng cưng chiều quý phi như thế nào, ngài chắc chắn sẽ không vì mấy lời này mà trách phạt quý phi hại bọn họ chỉ dám coi như mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy mấy lời kia.

 

Mặc Ngôn oai phong cả một đời, chưa từng mắc sai lầm hắn thật sự không ngờ, lần quyết định sai lầm duy nhất của hắn, lại khiến hắn phải trả giá bằng cả một đời.

 

Ở phía Nam của đại lục rộng lớn tồn tại một quốc gia mang tên Nam Dực quốc, mặc dù diện tích của nó không quá lớn nhưng lại đủ để khiến các nước láng giềng phải kiêng nể.

 

Đứng đầu Nam Dực quốc là hoàng đế năm này vừa tròn 22 tuổi, mới 22 tuổi đã ngồi trên ngai vàng không dưới năm năm, tự của y là Vương Ngọc Ly.

 

Người dân sống ở Nam Dực quốc đều đồn rằng hoàng đế này mặc dù có tài trị quốc, những vấn đề quốc gia gặp phải đều có thể vạch ra phương án giải quyết cực kì kịp thời và hữu hiệu, Nam Dực quốc có thể phát triển như ngày hôm nay, hoàng đế này góp công không nhỏ… tuy nhiên, y là loại người có tài mà không có đức.

 

14 tuổi, khi hoàng đế này chưa ngồi trên ngai vàng, y chỉ là con của một tiểu thiếp, là một hoàng tử không hề được để ý đến. Thật không rõ người này làm ra kế hoạch gì, chỉ trong vòng chưa đầy bốn năm đã có thể lật đổ phe cánh của thái tử bấy giờ, nhân lúc tiên hoàng bệnh nặng qua đời, đoạt lấy ngai vàng.

 

Phần lớn lời đồn đều cho rằng, tiên hoàng bệnh nặng, cũng là do hắn tính kế hạ độc, nhưng không ai dám nói quá to, sợ tai mắt của hắn ta nghe thấy, sẽ bị sát hại, sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vốn đã là một hoàng tử không hiếu thuận, khi hắn đăng cơ, ngay lập tức bộc lộ ra tính tình háo sắc. Phi tần của tiên hoàng vốn phải cùng chôn cất với ngài, lại bị tên hoàng tử bất hiếu kia đoạt lấy toàn bộ, thu vào hậu cung của chính mình.

 

Một người con bất hiếu, còn dùng lại đồ của phụ hoàng hắn. Nghe đồn đến đây thôi, người nghe cũng đã có thể kết luận hắn ta là một kẻ bại hoại gia phong như thế nào.

 

Một hoàng đế lắm tài nhiều tật!

 

Lời đồn trong thiên hạ về hắn có rất nhiều, đặc biệt là khi kỳ tuyển tú hai năm một lần chuyển thành ba tháng một lần dưới thời cai trị của hắn, tin đồn tiêu cực về hắn lại càng nhiều hơn.

 

Một hoàng đế đam mê nữ sắc đến mức nào mới có thể vì ham muốn của mình phá bỏ thông lệ ngàn đời, rút ngắn thời gian tuyển tú xuống thành ngắn như vậy?

 

Mặc dù số lượng tú nữ trong mỗi kì tuyển tú được giảm đi, nếu bọn họ nghiêm túc tính toán, thì họ sẽ nhận ra số lượng tú nữ được tuyên vào hoàng cung so với những đời trước ít hơn rất nhiều… nhưng đám dân đen bọn họ sao rảnh mà ngồi tính toán chứ, cứ tăng số lượng đợt tuyển tú bọn họ liền mặc định cho rằng số lượng tú nữ trong cung sẽ tăng lên, số lượng giai lệ phi tần trong cung cũng tăng lên.

 

“Tuyển nhiều như thế, còn không biết tên hoàng đế đó có dùng hết không?”

 

“Hết làm sao được, hắn ta rõ ràng là đang phí phạm của trời.”

 

“Nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ vốn đã ít, nay lại bị hắn ta lôi hết vào hậu cung, người thường như chúng ta phải làm thế nào đây chứ!”

 

“Các ngươi nói bé thôi, không muốn sống nữa à?”

 

“Vốn lời ta nói là sự thật, có gì mà không muốn sống hay muốn sống? Háo sắc như thế, còn không cho người đời nói!”

 

Một nam nhân tuổi tầm 20 ngồi trong quán trà nghe lão thoại sư đọc thoại bản liên quan đến hoàng đế, nhịn không được mà buông ra mấy lời phê phán. Có lẽ thanh niên dáng vẻ tầm thường này đang nằm trong đám nam nhân quá thì vẫn không tìm được ý trung nhân của kinh thành, bởi vậy mới đem toàn bộ tội trạng đổ lên đầu lệnh tuyển tú ba tháng một lần của hoàng đế.

Mập

 

Không tìm được ý chung nhân có rất nhiều nguyên nhân, có loại bởi vì mang bệnh tật bẩm sinh, người người sợ hãi, cảm thấy gả cho y là đau khổ cả đời. Có loại bởi vì gia cảnh nghèo hèn, nhan sắc tầm thường, lại không có tiền đồ cho nên không ai nguyện ý gả.

 

Nhìn một chút, cái vị nam nhân kia, có lẽ thuộc loại thứ hai.

 

Còn loại người như Mặc Ngôn, không có ý chung nhân, là do chưa tìm được người vừa ý mà thôi.