Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung

Chương 25



Sáng hôm sau, Mặc Ngôn dậy muộn hơn tiểu đồng nghiệp, đợi hắn tỉnh táo nhìn sang giường bên cạnh, nơi đó đã không còn bóng người nữa rồi.

 

Mặc Ngôn mơ mơ màng màng nhìn cái giường gỗ trống không, đột nhiên gõ đầu một cái.

 

"Lão tử lại quên nói kế hoạch ám sát hoàng đế háo sắc cho A Ly rồi!"

 

Cái đầu này quả nhiên càng ngày càng không dùng được nữa mà! Có chút chuyện cũng quên!

 

Mặc Ngôn thở dài một hơi, gắng gượng rời giường. Qua một đêm, vết thương đã không còn đau đớn như trước, nếu gắng gượng, Mặc Ngôn vẫn có thể miễn cưỡng đứng thẳng lưng.

 

Hoàng cung hung hiểm, Mặc Ngôn không thể để bị phát hiện chân bị thương được. Ngồi thêm một lúc, tính toán cho vừa đến thời gian, hắn mới rời giường, đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Cho dù có rời giường muộn như thế nào, Mặc Ngôn vẫn luôn là người bắt đầu công việc sớm nhất.

 

Quét xong sớm đi nghỉ sớm!

 

Mặc Ngôn tự động viên, nện chổi bước ra ngoài sân.

 

Kế hoạch A kia, đành phải rời đến khi vết thương trên chân lành lại vậy.

 

Mặc Ngôn thở dài thườn thượt, vừa vì tiếc tiền mà hắn đã đưa cho tiểu thái giám, vừa vì tiếc nuối đêm qua không kịp nói cho tiểu đồng nghiệp kế hoạch của mình.

 

Ngẩng mặt lên nhìn trời, Mặc Ngôn tự cảm khái chính mình.

 

Mà không biết nhóc tỳ hôm qua là con cháu nhà ai nhỉ? Để một đứa trẻ nhỏ như vậy chạy lung tung trong hoàng cung, bọn họ không biết hoàng cung này nguy hiểm thế nào à?

 

Dư quang dừng ở hồ sen bên cạnh, nhớ đến con quái vật ở dưới hồ, Mặc Ngôn không tự chủ mà bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để hạ độc c.h.ế.t con quái vật nguy hiểm đó.

 

Ở một nơi đông người qua lại nuôi quái vật, quả nhiên chỉ có hoàng đế khốn nạn kia nghĩ ra.

 

Mặc Ngôn đùng đùng ấn chổi, hận không thể một nhát quét bay cả đá lát sân. Mặc Ngôn chỉ cần quét lá rụng hất vào mấy khóm hoa xung quanh, vì thế nên toàn bộ quá trình Mặc Ngôn đều chỉ cần quét quét hất hất, hoạt động theo quy luật, cũng không động nhiều đến vết thương ở cổ chân.

 

Mặc Ngôn quét được một lúc, cũng là khi Vương Ngọc Ly thay xong hoàng bào đi ngang qua. Mặc dù đã sắp muộn giờ thượng triều nhưng Vương Ngọc Ly cũng không vội, nán lại nhìn Mặc Ngôn một lát mới rời đi.

 

Tiểu thái giám ở bên cạnh: "..."

 

Được lắm! Hoàng thượng nhà hắn ta, bao nhiêu năm duy trì mặt lạnh, hiện tại, chỉ vì một ả tú nữ không rõ thân phận mà hoàng thượng lại có thể bày ra cái dáng vẻ vô liêm sỉ như thế này.

 

Ai đời, đường đường là hoàng thượng của một nước lại nấp trong góc nhìn tú nữ của mình chứ!

 

Mặc Ngôn quét đến giờ Thìn mới buông chổi, trở về tiểu viện.

 

Bên ngoài tiểu viện, bốn vị tú nữ kia vẫn đang chia nhau công việc để làm.

 

Mấy nàng nhìn thấy Mặc Ngôn cầm chổi trở về, không hẹn mà cùng nhau hướng Mặc Ngôn lườm nguýt. Mặc Ngôn vô cớ bị lười nguýt: "..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù sao thì lão tử cũng đã quen rồi. Nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào, lão tử có thể cho bọn họ nhìn thoải mái.

 

Mặc Ngôn như có như không, cười nửa miệng, bước ngang qua ánh mắt của đám người Liễu Lam, một đường đường hoàng trở vào trong phòng.

 

Phù...

 

Chân của lão tử hình như sắp phế rồi.

 

Mặc Ngôn nhảy lò cò ngồi lên trên giường, gác chân lên trên, khó khăn tháo lớp băng do Vương Ngọc Ly băng tối qua, nhìn vết thương đã có chuyển biến tốt, tâm tình Mặc Ngôn cũng trở nên tốt hơn.

 

Tối đi tối đi! Không biết bao giờ mới tối để hắn có thể gặp được y nhỉ.

 

Không biết vì sao, mới không gặp người ta có một chút mà Mặc Ngôn đã cảm thấy nhớ y không chịu được.

 

Không biết A Ly bây giờ đang làm gì nhỉ?

 

---

 

Mập

*hắt xì* Vương Ngọc Ly đang ngồi trên ngai vàng, nhịn không được mà hắt hơi một cái rõ to, dọa đám người xung quanh sợ đến giật nảy mình.

 

"Hoàng thượng, người cảm thấy không khỏe sao?"

 

"Hoàng thượng long thể bất an? Có cần thần gọi thái y không ạ?"

 

"Không rõ thái y viện bây giờ đang là cái gì, tắc trách như vậy! Để long thể của hoàng thượng bất ổn như vậy."

 

"Phủ của thần vừa mới có được nhân sâm ngàn năm, để mai thần cho người mang tới dâng cho hoàng thượng."

 

Vương Ngọc Ly: "..."

 

Đám người c.h.ế.t tiệt, đừng tưởng các ngươi kín đáo mắng trẫm thì trẫm không nhận ra nhé!

 

Quả nhiên hoàng cung một đống người, chỉ có tiểu tử kia thật lòng đối tốt với trẫm.

 

Vương Ngọc Ly bất giác phóng tầm mắt về phía xa, xuyên qua đám đại thần bên dưới, dừng ở cảnh trời trong xanh bên ngoài đại điện.

 

Không biết tiểu tử kia bây giờ đang làm gì, đã quét sân xong chưa, đã trở về tiểu viện nghỉ ngơi chưa, vết thương có bị vỡ ra không?

 

Vương Ngọc Ly trầm mặc, ngăn lại tiếng thở dài ở trong lòng, lạnh mặt đối phó với đám đại thần bên dưới. Vương Ngọc Ly dùng một thân kinh nghiệm nhiều năm đối phó với đám đại thần, ba ba bãi triều.

 

Nghỉ làm sớm, buổi chiều trầm còn có việc cần làm.

 

Trưa, Vương Ngọc Ly đối diện với đống sơn hào hải vị, liền nhớ đến cảnh tượng cùng Mặc Ngôn ăn đống đồ đêm qua, nhịn không được mà gương mặt trở nên nhu hòa.

 

Không biết tiểu tử kia đã ăn gì chưa?

 

Vương Ngọc Ly muốn gói đồ chạy qua đó, nhưng buổi chiều y thật sự có việc, huống hồ gặp người ta vào ban ngày, có lẽ không được ổn cho lắm.