Hắn có tam cung lục viện, ta chỉ là một tú nữ tầm thường nhất trong số đó.
Nội vụ tổng quản phân ta đến ở Nghi Lan điện hẻo lánh nhất, liền kề với Hiền Phi đã thất sủng.
Ngày đó sau khi thu xếp ổn thỏa, ta gõ cửa cung của Hiền Phi, hành lễ hậu phi với nàng ấy.
Hiền Phi tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng ấy im lặng nhìn ta hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Quý nhân không cần đa lễ, về sau cũng không cần đến thỉnh an."
Hiền Phi rất hiền hòa đoan trang, chỉ là nhìn thấy rõ vài nét tang thương và bệnh tật.
Đã vào đầu đông, nhưng trong Vĩnh An cung của Hiền Phi lại không được cấp than sưởi, lạnh lẽo như hầm băng.
Ta từng nghe Hiền Phi thất thế, nhưng không ngờ nàng ấy đã khốn khó đến mức này.
Nhưng nàng ấy, cũng từng là thiên kim của Hữu Thừa tướng đương triều, là đệ nhất danh viện kinh thành. Nàng ấy cũng đã từng là Hoàng hậu.
Hậu cung này, quả thực là nơi ăn thịt người người không nhả xương.
Sau khi ra khỏi Vĩnh An cung, ta phân nửa số than trong điện cho Thanh Thư mang đến cho Hiền Phi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Thanh Thư có chút không kiên nhẫn nhíu mày: "Chúng ta vốn đã không còn nhiều, mùa đông dài dằng dặc này biết sống qua sao."
"Cứ mang đến cho Hiền Phi trước, ngươi không nghe thấy lúc nãy nàng ấy ho nặng sao? Có thể giúp thì cứ giúp một chút đi."
Ta cũng không phải người tốt gì cho cam, chỉ là nhìn thấy Hiền Phi, ta luôn nghĩ đến trưởng tỷ đáng thương kia của mình.
Đã vào cung rồi, ta đã chuẩn bị tinh thần đấu tranh cả đời, chỉ là tâm lực này, không cần phải phí vào một phụ nhân bị ruồng bỏ.
Tuy nhiên, Thanh Thư đi chưa được bao lâu đã mang về số than tương đương.
Nàng ta nhanh nhẹn đặt than về chỗ cũ, rồi lẩm bẩm: "Hiền Phi nương nương nói đã nhận tấm lòng của chủ nhân, hừ, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn giả thanh cao."
Ta liếc Thanh Thư một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Thanh Thư này là nha hoàn tiểu nương chỉ định cho ta trước khi vào cung, nói là nha hoàn, thực ra là chất nữ của tiểu nương, lòng dạ không thể so với nha hoàn thông thường.
Ta cũng biết trong lòng hai cô cháu bọn họ có toan tính gì, nàng ta muốn mượn ngọn gió đông của ta để bay lên cành cao.
Ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sở dĩ mang Thanh Thư vào cung cũng chỉ vì ta không muốn Ngọc Chi vẫn luôn hầu hạ ta phải chịu khổ mà thôi.
Dù sao cửa thâm cung này, một khi bước vào thì không thể bước ra. Người không có chút qua lại, ta thực sự không muốn đưa vào cung.
2
Từ khi vào cung, ngoài ngày tuyển chọn thoáng thấy một góc long bào từ xa, ta chưa từng được diện kiến long nhan.
Trong ấn tượng mơ hồ và nghèo nàn của ta, tuy Hoàng đế không kém cha ta mấy tuổi, nhưng lại mày thanh mắt sáng, dung mạo như ngọc. Năm tháng chỉ thêm vào nét anh khí và tuấn lãng của hắn, chưa từng hằn vết lên khóe mắt.
Làm phi tần của hắn, hẳn không đến nỗi quá khó chịu.
Nhưng liên tiếp hai tháng, Hoàng đế đều chưa từng triệu kiến ta.
Nghi Lan điện vắng vẻ lạnh lẽo, Thanh Thư nói là do bị Hiền Phi liên lụy. Hoàng đế chán ghét Hiền Phi, theo đó cũng không muốn nhìn thấy ta ở gần nàng ấy.
Thanh Thư còn nói, cung nữ của Hiền Phi bưng ra từng chậu m.á.u loãng, có lẽ Hiền Phi sắp đến giới hạn rồi.
Khi nàng ta nhắc đến chuyện này khóe miệng còn ẩn hiện nụ cười, như thể giờ đây thứ chắn trước mặt nàng ta không phải sinh mạng sống động, mà chỉ là một hòn đá vướng chân vừa thối vừa lạnh.
Ta im lặng không đáp lại, đợi đến khi nụ cười trên khóe miệng nàng ta nhạt đi một chút, ta mới đứng dậy bước ra khỏi Nghi Lan điện.
Cửa Vĩnh An cung chỉ khép hờ, ta đẩy cửa bước vào trong, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở nhẹ.
Là hai cung nhân của Hiền Phi.
"Thân thể Hiền Phi nương nương thế nào rồi?"
Ta lên tiếng trước khi bọn họ vấn an ta, tuy đã là hàng xóm hai tháng, nhưng đây mới là lần thứ hai ta bước chân vào Vĩnh An cung.
Ta biết, Hiền Phi không thích người quấy rầy. Nhưng lúc này, ta muốn giúp nàng ấy.
Có lẽ vì hai tháng qua ta quá nhàn rỗi, cũng có thể vì ta lại nhớ đến trưởng tỷ, hoặc đơn giản là ta không muốn để Thanh Thư toại nguyện.
"Đã mời Thái y đến xem cho nương nương chưa?"
Hai cung nhân vừa mới ngừng khóc, sau khi nghe ta nói xong, bọn họ lại òa khóc thành tiếng.
Lúc này, nhờ ánh nến ta mới nhìn rõ, mặt bọn họ tím bầm một mảng, khóe miệng cũng rỉ máu. Là bị tát, bị đánh đập.
Cung nhân lớn tuổi hơn nói với ta, nàng ấy vốn định đến Thái y viện cầu y, nhưng bị người của Diêu Quý phi đánh đuổi về. Chỉ vì Hoàng đế từng hạ lệnh, thu hồi tất cả quyền lợi của Hiền Phi, chỉ giữ lại một hư danh để luôn chế giễu nàng ấy.
Không cho phép nàng ấy mặc gấm vóc lụa là, không cho phép nàng ấy ăn sơn hào hải vị, cũng không cho phép nàng ấy khám bệnh.