Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Chương 3



Hiền Phi nương nương nói với ta, tuy Hoàng đế có hàng chục phi tần, nhưng là người chung tình một lòng một dạ. Cả đời này người hắn yêu nhất chỉ có Tiêu Thục Phi mà thôi. Mà Tiêu Thục Phi đã hương tiêu ngọc vẫn từ năm năm trước.

Nàng ấy hỏi ta có muốn làm thân thế của Tiêu Thục Phi không.

Ta gật đầu, rồi hỏi lại nàng ấy: "Nếu là nương nương, người có muốn không?"

Nàng ấy cười nhạt, kiên quyết lắc đầu: "Không muốn."

Giây phút đó, ta chỉ thấy nàng ấy thê mỹ khác thường.

Hiền Phi kể cho ta, Tiêu Thục Phi là một nữ tử nhà nông mà Hoàng đế mang về khi vi hành Giang Nam.

Nàng ta không phải tuyệt sắc giai nhân, cũng không đọc nhiều sách, nhưng sự ngây thơ thuần phác của nàng ấy là điều không phi tần nào trong cung có được. Sự ngây thơ này, đối với nữ nhi nhà quan mà nói là thứ xa xỉ nhất.

Ta theo lời Hiền Phi, giữa mùa đông đến rừng mai thưởng tuyết, cứu quạ thông bị thương, treo đầy dải lụa đỏ cầu phúc trên cành cây khô, làm tất cả những việc cực kỳ ngây thơ. Cuối cùng, sau nửa tháng ta làm như vậy, Hoàng đế đích thân đến rừng mai gặp ta.

Lúc đó, ta đang cho quạ thông ăn trong tuyết, một đôi ủng quan đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm thẳng vào đôi mắt sâu như hồ nước của Hoàng đế.

"Chiêu Hòa tham kiến Hoàng thượng."

Ta và Hoàng thượng nhìn nhau hồi lâu, sau đó đứng dậy thản nhiên khụy người hành lễ với hắn, nở nụ cười rực rỡ tươi sáng.

Ta không làm ra vẻ, cũng không xưng thần thiếp, chỉ như chú nai con mới sinh nhìn Hoàng thượng chăm chú.

Hiền Phi đã dạy ta, lần đầu tiên gặp gỡ của Tiêu Thục Phi và Hoàng đế cũng như vậy.

Hoàng đế khẽ gật đầu rồi hỏi ta: "Trời đông giá rét, nàng không sợ lạnh sao?"

"Mấy ngày trước Chiêu Hòa cứu một con quạ thông bị thương, hôm qua mới thả nó về tuyết, nào ngờ có cả bầy bạn bè đợi nó, Chiêu Hòa muốn kết bạn với chúng."

Ta cố nói cho thật ngây thơ đáng yêu, trong lòng lại đang kìm nén cảm giác khó chịu dần dâng lên. Tuy ta mới qua tuổi cập kê, nhưng những năm tháng ở Ngụy gia đã sớm mài mòn tâm tính thiếu nữ của ta, lúc này làm vậy, ta chỉ thấy kệch cỡm khác thường. Nhưng vì hoàng ân, ta lại không thể không làm vậy.

Ta lại cúi người đưa tay ra, con quạ thông được ta cứu chữa "phụp" một cái nhảy vào lòng bàn tay ta, mổ nhẹ đầu ngón tay ta, như thể đang thể hiện sự thân thiết.

Ta cười điểm nhẹ đầu nó, giọng đầy cưng chiều: "Được rồi, vật nhỏ, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

Sau đó, ta lại ngẩng đầu cười với Hoàng đế: "Hoàng thượng có thích chúng không? Rất đáng yêu đấy!"

Hoàng đế không đồng ý hay phản đối, chỉ nói: "Nàng thích thì nuôi trong cung của nàng đi."

"Làm sao được chứ? Chim đều thích tự do mà! Ta chỉ muốn khi chúng bay ngang qua, có thể dừng chân một lát là đủ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta liên tục lắc đầu, thả quạ thông xuống đất rồi đứng dậy, xoa xoa hai tay đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm.

Hoàng đế lại nắm lấy tay ta, vuốt ve lòng bàn tay ta, truyền hơi ấm cho ta: "Xem nàng kìa, tay lạnh thế này."

Giây phút đó, đất trời núi non trong mắt hắn dường như đều phai màu, trong mắt hắn chỉ còn mỗi ta.

5

Đêm đó, Hoàng đế lật thẻ bài của ta.

Ta được cung nhân quấn trong chăn đưa vào Càn Tâm điện, nơi ở của Hoàng đế ấm hơn Nghi Lan điện của ta vài phần, nhưng ta chưa bao giờ run rẩy đến thế.

Chưa từng trải việc nhân sự, ta vừa mong đợi vừa sợ hãi.

Ta sợ trên giường làm Hoàng đế tức giận, ta cũng sợ, sợ ta và Tiêu Thục Phi khác nhau một trời một vực. Dù sao biểu hiện trên giường của Tiêu Thục Phi thế nào, Hiền Phi cũng không nói chi tiết với ta.

May mắn thay, Hoàng đế đối với ta còn khá kiềm chế dịu dàng.

Hắn chỉ ôm ta trong lòng, như ban ngày vuốt ve lòng bàn tay ta, rồi từng tấc từng tấc lên trên, vuốt ve làn da run rẩy của ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cuối cùng, hắn lại thu tay về, chỉ thì thầm bên tai ta: "Ngủ đi."

"Hoàng thượng?"

Ta kinh ngạc lên tiếng, đây là. . . muốn hoàn bích quy triều* sao?

(*Trả ngọc về chốn cũ. )

Hoàng đế lại hỏi ngược lại ta: "Nàng sợ trẫm?"

Ta gật đầu rồi lại lắc đầu: "Không hẳn là sợ, nhưng dù sao cũng không quen với Hoàng thượng, có hơi ngượng."

Thông thường phi tần không dám nói chuyện với Hoàng đế như vậy, nhưng theo ta hiểu về Tiêu Thục Phi, nàng ấy hẳn sẽ thẳng thắn trả lời như vậy.

Hiền Phi đã nói, chữ "thật" phải xuyên suốt cả đời ta. Nhưng lúc này đây, ta đã đeo mặt nạ giả dối.

Hoàng đế cũng không tức giận, hắn chỉ ôm ta chặt hơn một chút, rồi khẽ cười: "Nàng muốn quen với trẫm thế nào?"

"Ngày mai buổi trưa, ta muốn đến đình giữa hồ cho chim ăn, Hoàng thượng có muốn đi cùng ta không?"

Ta nói những lời này, tay cũng không nhàn rỗi mà đan xen một lọn tóc đen của Hoàng đế với một lọn tóc nhỏ của ta, "Hoàng thượng có nghe từng qua kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ nhau ' không?"