Những lời nói đó chưa nói đến nàng ấy, nhưng từng câu từng chữ lại bao gồm tình cảm của nàng ấy với Hoàng đế.
Ta ghi nhớ những lời nói của Hiền Phi vào lòng, sau đó bắt đầu hòa nhập những thứ thuộc về "Ngụy Chiêu Hòa" ta vào cuộc sống đang giả trang Tiêu Thục Phi của mình.
Hiền Phi nói với ta rằng Hoàng đế thích ăn kẹo mứt lê.
Ta nhờ đầu bếp làm kẹo mứt lê trộn vào son môi của mình, sau đó mang đến cho Hoàng đế hương vị ngọt ngào qua nụ hôn.
Hiền Phi nói với ta rằng Hoàng đế chơi cờ rất tệ.
Ta thường mời Hoàng đế chơi cờ, đánh bại hắn một cách thảm hại, sau đó cười khúc khích trong vòng tay hắn.
Hiền Phi nói với ta rằng sinh nhật thực sự của Hoàng đế là hai ngày trước đó.
Ta đã thắp sáng một hồ đầy đèn lồng cho Hoàng đế vào ngày sinh nhật thực sự của hắn, nhưng lại nói với hắn rằng ta đang cầu nguyện cho người mình yêu.
. . .
Rất nhiều rất nhiều chuyện, đều không nói rõ với Hoàng đế, chỉ hòa chúng vào từng chút trong cung.
Nhưng ta biết rằng hắn cảm nhận được. Ánh mắt hắn nhìn ta không còn trống rỗng nữa, mà đã thực sự dừng lại trên ta.
Vào mùa hè đầu tiên sau khi vào cung, hoa sen nở đầy hồ, mà ta cũng mang thai.
Hoàng đế đã có năm Hoàng tử, nhưng vẫn rất vui mừng khi biết rằng ta đang mang thai.
Hắn bế ta lên, trên đoạn đường đi từ Thúy Vi đình đến Nghi Lan điện, hắn đều không buông ta xuống.
Đêm đó, Hoàng đế phong ta làm Linh Phi.
Hắn đã nói rằng khi nào ta mang thai, hắn sẽ sắc phong cho ta.
Mọi thứ trong cung của ta đều chiếu theo tiêu chuẩn của một phi tần, ngoại trừ nơi ở của ta, vẫn là Nghi Lan điện dành cho Quý nhân.
Ta vốn không muốn chuyển đi, Hoàng đế cũng không nhắc đến.
Nhưng Thanh Thư lại rất tức giận. Nàng ta phàn nàn với ta nhiều lần rằng ngay cả Vĩnh Yên cung cũng rộng hơn Nghi Lan điện, làm sao một người khí phi như nàng ta có thể xứng đáng với nó?
Nhưng Vĩnh Yên cung là nơi chứa đầy sự cô đơn.
Cần gì phải so sánh với những người đáng thương.
8
Sau khi ta mang thai, Thanh Thư bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta nhiều lần đề nghị với ta rằng khi ta không thể hầu hạ Hoàng đế, nàng ta sẽ thay ta làm việc đó.
Thanh Thư quả thực có chút nhan sắc, nhưng trong hậu cung, thứ không thiếu nhất chính là những người đẹp có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nguồn vốn duy nhất mà nàng ta có thể đánh cược có lẽ chính là ta, chủ tử đang được sủng ái.
Giữ Thanh Thư bên cạnh chẳng khác nào nuôi một con sâu độc.
Nhưng nàng ta là người ta mang từ nhà mẹ đẻ đến, trong mắt Hoàng đế, nàng ta hẳn là tâm phúc của ta. Ta đã là một người "ngây thơ và hồn nhiên", làm sao có thể vô cớ loại bỏ nàng ta?
Nàng ta muốn ta giúp nàng ta kết nối với Hoàng đế, ta cười đồng ý, cũng thực sự bắt đầu giúp nàng ta.
Thanh Thư không bằng một phần mười tiểu nương ta, vui buồn đều thể hiện ra mặt. Nàng ta kiêu ngạo và hống hách, nếu thực sự trở thành hậu phi, sẽ có người trị được nàng ta.
Hơn nữa, ta đang mang thai, gần như trở thành cái gai trong mắt tất cả các tần phi trong cung. Cũng đã đến lúc đẩy một tấm bia đỡ đạn ra ngoài.
Nhưng ta không ngờ rằng, dưới sự sắp xếp có chủ ý của ta, Hoàng đế lại phớt lờ sự quyến rũ của Thanh Thư. Thậm chí ngày hôm sau, hắn còn nói với ta rằng Thanh Thư có ý đồ không trong sáng, không còn thích hợp để hầu hạ ta nữa, nên đã đuổi nàng ta đến hoán y cục.
Ta giả vờ ngây ngô, hỏi Hoàng đế tại sao lại sắp xếp như vậy.
Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, có nàng bên cạnh trẫm là đủ rồi."
Khoảnh khắc đó, tim ta run lên.
Phụ thân của đứa con trong bụng ta, ta có thể yêu hắn sao?
Ta không biết.
Cơ thể ta ngày càng đầy đặn, nhưng Hiền Phi ngày càng suy yếu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Dù nàng ấy đã sống lâu hơn nửa năm so với dự đoán của ta. Nhưng nếu muốn sống lâu hơn nữa, có lẽ là không thể.
Ta vẫn thường đến thăm nàng ấy, tay nàng ấy đã gầy guộc như cành cây khô.
Ta nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Nương nương có muốn gặp Hoàng thượng không?"
Các phi tần khác trong cung thường thích gọi nhau là tỷ tỷ muội muội khi giả vờ thân thiết, thật là mỉa mai. Vì vậy, dù ta thực sự coi Hiền Phi như trưởng tỷ, ta vẫn kính trọng gọi nàng ấy là "nương nương" như lần đầu gặp mặt.
Nàng ấy đã ban cho ta vinh sủng, ta muốn đáp lại bằng cách giúp nàng ấy gặp lại Hoàng đế.
Nhưng sau khi nghe ta nói, Hiền Phi chỉ ngẩn người một lát, rồi kiên quyết lắc đầu: "Không cần đâu."
Sau đó, chúng ta rơi vào im lặng một thời gian dài.
Ta biết rằng Hiền Phi bây giờ đã tiều tụy, nếu ta là nàng ấy, ta cũng không muốn gặp Hoàng đế với bộ dạng này.
Thôi thì cứ để nàng ấy giữ lại hình ảnh đẹp nhất trong ký ức của Hoàng đế.