Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Chương 8



Ta biết, hắn muốn gặp nàng ấy.

Rất muốn, rất muốn.

Sau đó một thời gian dài, Hoàng đế đổ bệnh, nằm liệt giường ở Càn Tâm điện, không triệu kiến bất kỳ phi tần nào, cũng không tìm ta.

Các phi tần ngày ngày mang canh sâm đến Càn Tâm điện, còn ta thì ở Nghi Lan điện cẩn thận dưỡng thai.

Sau khi tránh được âm mưu của Diêu Quý phi và mấy vị phi tần khác, ta đã hạ sinh hoàng nhi vào cuối mùa xuân năm sau.

Nhưng mãi đến khi hoàng nhi đầy tháng, Hoàng đế mới lại đặt chân đến Nghi Lan điện.

Gương mặt hắn đầy vẻ bệnh tật và mệt mỏi, nửa năm tự giam mình trong Càn Tâm điện, hắn thực sự đã ốm nặng.

Ta ôm hoàng nhi đưa cho Hoàng đế, nhẹ nhàng hỏi hắn tên của hoàng nhi.

Hắn nhìn chằm chằm hoàng nhi rất lâu, lâu đến khi tay ta đã mỏi nhừ, hắn mới chậm rãi nói: "Thừa Vũ, gọi là Thừa Vũ đi."

Về sau ta mới biết, con trai của Hiền Phi tên là Thần Vũ.

Còn hoàng nhi của ta, khi mới sinh ra rất giống thằng bé.

Thừa, là sự ký thác, cũng là nỗi nhớ.

12

Hoàng nhi của ta sinh ra đã phấn điêu ngọc trác, mềm mại đáng yêu.

Khi nó tập nói, luôn không phát âm được hai chữ "phụ hoàng", Hoàng đế liền cho phép nó gọi mình là cha.

Đến tuổi tập đi, Hoàng đế lại cúi người dắt nó dạo khắp ngự hoa viên.

Khi nó cầm bút, Hoàng đế lại tự mình làm thầy dạy nó đọc viết, dạy nó cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Hoàng đế gần như ban tặng mọi thứ tốt đẹp trên đời cho hoàng nhi của ta, chỉ có ngôi vị Thái tử vẫn thuộc về con trai của Tiêu Thục phi.

Nhưng điều ta mong muốn, chưa từng thay đổi.

Sáu năm sau khi Hiền Phi qua đời, hậu cung chỉ còn một mình ta thống lĩnh.

Ta lần lượt hạ bệ Diêu Quý phi và tay chân của nàng ta, chỉ để lại vài phi tần không đáng lo ngại.

Còn gia đình ta, không cần ta ra tay, nhị ca của ta đã có một đống chuyện bẩn thỉu chờ ta vạch mặt. Chiếm đoạt ruộng đất, cưỡng ép dân nữ, thậm chí g.i.ế.c người như ngóe, hắn ta gần như không từ thủ đoạn nào.

Năm thứ ba ta vào cung, ta đã tự mình khai báo những tội ác chồng chất của hắn ta với Hoàng đế, xin được đại nghĩa diệt thân.

Chiều hôm đó, thánh chỉ bắt giam đã hạ xuống Ngụy gia.

Tiểu nương vội vã vào cung, quỳ dưới chân ta khóc lóc thảm thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đứng dậy, chậm rãi bước đến bên bà ta, dẫm lên ngón tay bà ta đang áp sát mặt đất đến kêu răng rắc.

Bà ta đau đớn thở dốc, nhưng mở miệng lại là cầu xin ta tha cho đứa con trai trong Ngụy gia của bà ta.

Bà ta nói với ta: "Chiêu Hòa, ngươi cứu hắn đi, đó là nhị ca của ngươi!"

Ta gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh lùng: "Đúng vậy, thật đáng chết."

Ngày cái người gọi là nhị ca của ta bị xử tử, đêm đó cha ta xông vào cung ta.

Vừa gặp mặt, ông ta đã tát ta một cái.

Ta biết ông ta vào cung ắt có mưu đồ, nên ta đặc biệt để lại hai tâm phúc Hoàng đế ban bên cạnh.

Sau khi cha ta tát ta, chưa kịp thu hồi lực, đã bị tâm phúc của Hoàng đế đánh bay ra xa.

Ta lạnh lùng nhìn cha ta nằm bất động cách đó năm mét, m.á.u chảy đầy miệng, trong lòng trào dâng một cảm giác sung sướng chưa từng có. So với việc dẫm đạp tiểu nương xuống đất, ta càng thích thú hơn khi thấy ông ta đau đớn như vậy.

Từ đầu, ta đã ghét ông ta hơn cả tiểu nương.

Ta ghét ông ta phụ bạc mẫu thân, càng ghét ông ta không bảo vệ được huynh tỷ của ta.

Nhưng rốt cuộc ta cũng không lấy mạng cha ta và tiểu nương, ta chỉ đuổi bọn họ ra khỏi Ngụy phủ, tiện thể, ban cho bọn họ cái đầu của nhị ca.

Về sau nghe người ta nói, bọn họ ôm đầu nhị ca, cùng nhau tự vẫn trên sông.

Cuối cùng ta cũng bảo vệ được tiểu đệ, Ngụy gia cũng đổi chủ.

Thực ra, những hành động của ta, Hoàng đế hẳn đã nhận ra, nhưng rốt cuộc hắn chẳng nói gì.

Hắn vẫn ngày ngày đến Nghi Lan điện thăm ta, chiều chuộng ta và hoàng nhi đủ kiểu.

Trong cung không còn người mới nào vào, sủng ái đều dồn về một mình ta.

Nhưng ta biết, Hoàng đế không thực sự yêu ta.

Con trai của Tiêu Thục phi vẫn là Thái tử, mảnh ngọc vỡ Hiền Phi để lại vẫn đeo bên hông hắn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trong lòng hắn, ai nặng ai nhẹ, ta chưa từng nhìn rõ.

Nhưng ít nhất, trong ván cờ này không có sự tham gia của ta.

13

Ta tự nhận những người ta loại bỏ đều là gian tà, nhưng rốt cuộc, ta muốn loại bỏ họ chỉ vì họ chắn đường ta.

Và tảng đá cản đường cuối cùng trước mặt ta, chính là con trai của Tiêu Thục phi.

Năm ta loại bỏ hắn ta, hắn ta đã mười lăm tuổi. Chỉ cần thêm một năm nữa là hắn ta có thể ra ngoài khai phủ, nhưng lại bị ta sai người dìm c.h.ế.t trong hồ sen.

Ta an ủi bản thân, hắn ta nợ Hiền Phi món nợ máu, đáng lẽ phải trả từ lâu, ta chỉ là người đòi nợ thay Hiền Phi trên thế gian này mà thôi.