Ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một hướng.
Mỹ nhân với đôi mày liễu lá dài, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong, làn da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, khoan thai bước về phía mọi người.
Nàng mặc chiếc váy lụa màu đỏ thạch lựu, trên trán cài hoa thắng lấp lánh tinh xảo, càng tôn lên ánh mắt long lanh của nàng.
Tóc búi kiểu Lăng Hư, mái tóc đen như mây, trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc lục bảo.
Tần Cửu Vi vốn đã vô cùng xinh đẹp, bộ trang phục lộng lẫy này càng khiến vẻ đẹp của nàng hoàn toàn được bộc lộ.
Ánh mắt nàng lướt qua mọi người một cách nhẹ nhàng.
Vài quý nữ bị ánh mắt này của nàng nhìn trúng, không tự chủ mà đỏ mặt.
Nàng đẹp quá, ngay cả là nữ tử, bị nàng nhìn một cái như vậy cũng có chút không chịu nổi.
Huống chi là những tên nam nhân thối tha…
Tần Cửu Vi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, có tán thưởng, có ngưỡng mộ, có ghen tị.
Nàng khẽ cong môi, biết rõ hôm nay sẽ như thế này, nên hôm nay đã cố ý trang điểm thật kỹ lưỡng.
Mang thân phận là thê tử của Tạ Nghiễn Lễ, đến đâu cũng thu hút sự chú ý, chi bằng cứ trang điểm thật đẹp.
Để một số người sớm dẹp bỏ những ý nghĩ không nên có trong đầu đi.
Tạ Cảnh quay sang nhìn thấy vẻ mặt có chút đắc ý và vui vẻ của mẫu thân, không kìm được nhếch khóe môi.
Mẫu thân thật là, đôi khi cứ như một đứa trẻ vậy.
Không đúng, hình như hắn mới là trẻ con…
Lúc này yến tiệc chưa bắt đầu, không có gì ràng buộc.
Tần Cửu Vi dẫn Tạ Cảnh tìm một gian đình mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ đợi Trưởng công chúa.
Nàng hôm nay đến tham dự tiệc mùa thu, chính là vì Trưởng công chúa.
Nhìn bóng lưng Tần Cửu Vi rời đi, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Phu nhân của Tạ thế tử lại xinh đẹp đến vậy sao?!
Nhưng kinh thành có quý nữ xinh đẹp như vậy, sao trước đây họ chưa từng thấy nàng ta bao giờ?
“Ta biết, vì Tần Cửu Vi xuất thân là thứ nữ, nên chưa từng tham gia yến tiệc nào.”
“Xuất thân thứ nữ?! Thân phận như vậy sao xứng với Tạ thế tử?”
Một quý nữ bĩu môi, “Nàng ta lớn lên như thế này, thân phận có xứng hay không còn quan trọng sao?”
Các nữ tử không khỏi thở dài, kiếp này e rằng họ đều vô duyên với Tạ thế tử rồi.
Các quý nữ đến trước, các phi tần cũng lần lượt đến sau.
Tần Nhạc An vừa đến Ngự Hoa viên, ánh mắt đã tìm kiếm trong đám đông.
Rất nhanh đã tìm thấy Tần Cửu Vi đang ngồi ở đình mát, và hắn bên cạnh nàng.
Tần Nhạc An đương nhiên nhận ra Tạ Cảnh, đứa con hoang ti tiện này dù hóa thành tro nàng ta cũng nhận ra.
Kiếp trước, đứa trẻ ti tiện này là người phiền phức nhất, bề ngoài ôn hòa, thực chất lại đao kiếm không chạm.
Ban đầu tưởng rằng hắn dễ nắm bắt nhất, kết quả ngược lại là hắn âm thầm gây cho nàng ta không ít trở ngại.
Nhưng bây giờ nàng ta lại thấy đứa trẻ ti tiện này đang cười với Tần Cửu Vi.
Dựa vào cái gì mà cả hai đã đổi hôn rồi, Tần Cửu Vi vẫn có thể sống tốt như vậy?!
Tại sao cuộc sống mà nàng ta không có được, Tần Cửu Vi lại có thể có được hoàn toàn khác biệt!
Tay phải Tần Nhạc An siết chặt thành nắm đấm, mặt đỏ bừng, sải bước đi về phía Tần Cửu Vi.
“Tần Cửu Vi!” Giọng nói ngang ngược quen thuộc vang lên phía sau.
Tần Cửu Vi quay người lại, quả nhiên thấy Tần Nhạc An với vẻ mặt kiêu ngạo đi đến trước mặt nàng.
Nàng ta khẽ hếch cằm, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ khinh miệt, “Ngươi thấy bổn tiểu chủ, còn không mau hành lễ!”
Nàng ta lúc trước vào cung chính là vì ngày này, làm phụ nữ của Hoàng thượng, có thể đứng trên đầu Tần Cửu Vi.
Tạ Nghiễn Lễ có lợi hại đến mấy, cũng là thần tử! Vợ của thần tử chính là thấp hơn phụ nữ của Hoàng thượng một bậc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và đợi nàng ta lên làm Hoàng hậu, sẽ là nữ nhân cao quý nhất thế gian!
Nói xong, ánh mắt nàng ta đầy vẻ khiêu khích nhìn chằm chằm Tần Cửu Vi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh đắc ý.
Tạ Cảnh đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Đồ tìm c.h.ế.t.
Tần Cửu Vi nhận ra Tần Nhạc An đang cố ý gây sự.
Tần Nhạc An ở trong cung dù có sống không tốt, nàng ta cũng là phi tần, là nữ nhân của Hoàng thượng.
Nàng không phải là người không chịu nổi chuyện nhỏ nhặt này, khẽ cúi người hành lễ với nàng ta, “Tần Thường Tại.”
Thấy Tần Cửu Vi chỉ khẽ cúi người, Tần Nhạc An lập tức cau mày, như vậy sao đủ?!
Chẳng có chút tính chất sỉ nhục nào đối với Tần Cửu Vi.
Nàng ta sắc mặt chùng xuống, gằn giọng quát: “Tần Cửu Vi ngươi không hiểu quy củ sao, hành lễ với bổn tiểu chủ lại qua loa như vậy, căn bản là không coi bổn tiểu chủ ra gì!”
Mắt Tần Nhạc An nheo lại, từng chữ từng câu nói: “Ta muốn ngươi quỳ xuống dập đầu hành lễ với bổn tiểu chủ!”
Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh lùng quét qua nàng ta, nắm tay trong tay áo siết chặt.
Tần Cửu Vi thấy vậy đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tạ Cảnh, ra hiệu cho hắn đừng nóng vội.
Các cung nữ thái giám xung quanh thấy tình cảnh này, đều cúi đầu xuống.
Các quý nữ vốn đang vây quanh xem trò vui cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, nhìn nhau.
Không khí lập tức căng thẳng đến mức dường như có thể nhỏ ra nước.
Ngay sau đó, Tần Cửu Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Nếu ta không quỳ thì sao? Tần Thường Tại muốn làm gì?”
Giọng Tần Cửu Vi tuy nhẹ, nhưng rõ ràng từng chữ, toát ra một khí chất không kiêu ngạo cũng không luồn cúi.
“Ngươi nói ngươi không quỳ sao.”
Mắt Tần Nhạc An mở to vì tức giận, điên tiết hét lên với thái giám bên cạnh: “Mấy tên nô tài ch.ó má các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đè nàng ta xuống đất quỳ dập đầu cho ta!”
“Hôm nay bổn tiểu chủ nhất định phải dạy dỗ nàng ta thế nào là quy củ trong cung!”
Mấy thái giám đều là người trong cung của Tần Nhạc An, đương nhiên đều nghe lời nàng ta.
Nhưng đó là phu nhân của Tạ thế tử a…
Địa vị của Tạ thế tử trong triều, nói là dưới một người, trên vạn người cũng không quá lời.
Nếu hôm nay họ đắc tội với Thế tử phu nhân, sau này Tạ thế tử truy cứu, họ cũng không gánh nổi.
Mấy thái giám nhìn nhau, không một ai dám tiến lên.
Tần Nhạc An thấy các thái giám rụt rè, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì tức giận lúc này càng đỏ như gan heo.
Nàng ta the thé mắng: “Cái lũ ch.ó vô dụng các ngươi! Ngày thường bổn tiểu chủ nuôi các ngươi uổng phí sao? Còn không mau đi!”
Giọng nói sắc bén xé tan không khí, các thái giám mặt đầy khổ sở, nhưng bị tiếng quát tháo này ép buộc, đành phải chậm rãi đứng dậy.
Mồ hôi lạnh không khỏi túa ra trên trán họ, nhưng chỉ đành c.ắ.n răng tiến về phía Tần Cửu Vi.
“Ta xem ai dám chạm vào ta.” Trong mắt Tần Cửu Vi lóe lên tia lạnh, lưng thẳng tắp.
Giọng nàng trong trẻo vang vọng, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Tiếng quát này, khiến chân các thái giám vừa nhấc lên lại cứng đờ giữa không trung.
“Tần Cửu Vi, ngươi thật to gan!” Tần Nhạc An hét lên chói tai.
Nếu sau khi đổi hôn mà vẫn không thể giẫm Tần Cửu Vi dưới chân, vậy lựa chọn ban đầu của nàng ta chẳng khác nào một trò cười!
“Đây là hoàng cung, không phải Hầu phủ! Ngươi thật sự nghĩ ngươi ở đây cũng là Thiếu phu nhân sao?”
Khuôn mặt Tần Nhạc An méo mó, giọng nói đầy oán hận và không cam lòng.
Lời nàng ta vừa dứt, một giọng nữ kiêu kỳ ngạo mạn đột nhiên vang lên.
“Tần Thường Tại, ngươi thật là uy phong.”
Tần Nhạc An nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lưng lập tức cứng đờ.
Xong rồi!