Tạ Giác mon men lại gần Tạ lão phu nhân, giọng nói non nớt, thánh thót lại rưng rưng vẻ nghẹn ngào.
“Tằng tằng tổ mẫu ơi, người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cháu vừa rồi sợ quá hu hu hu…”
Tạ lão phu nhân khẽ cười với Tạ Giác , “Ngoan nào, ngoan nào, tằng tổ mẫu không sao đâu.”
Bà nhẹ nhàng ấn ấn thái dương, ý thức trong đầu dần dần trở lại.
Trong miệng không khỏi thốt lên khe khẽ: “Ta lại… bất tỉnh lần nữa rồi sao…”
Mới một năm trước, bà cũng từng ngất đi một lần, cả Hầu phủ khi ấy kinh sợ tột độ. Tạ Nghiễn Lễ đã tức tốc mời Trương viện phán từ trong cung đến phủ đệ để chẩn trị cho bà.
Cả đêm cứu chữa, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, sau đó mấy ngày vẫn thường xuyên thấy đầu óc choáng váng.
Nhưng lần này không những tỉnh lại nhanh chóng, mà sau khi tỉnh, cũng không cảm thấy khó chịu như lần trước.
Cùng lúc đó, Tạ hầu gia và Tạ Nghiễn Lễ cũng nhận ra. Lần này Tạ lão phu nhân ngất đi, không chỉ tỉnh lại nhanh hơn lần trước, mà thần thái cũng tốt hơn nhiều.
Thật không ngờ vị tiểu thái y vô danh mà Tần Cửu Vi mời đến, y thuật lại cao siêu đến vậy! Lại còn giỏi hơn cả Trương viện phán của Thái y viện!
Tạ lão phu nhân cười hiền từ: “Lâm thái y, thực sự đa tạ ngươi. Lần này nếu không có ngươi, e rằng lão thân ta đây đã phải quy tiên rồi.”
Lâm An lập tức cúi mình thi lễ, “Lão phu nhân quá lời rồi.”
“Kỳ thực bệnh của người không hề nghiêm trọng, lát nữa ta sẽ kê thêm vài thang t.h.u.ố.c nữa, người cứ theo phương t.h.u.ố.c mà điều dưỡng, chắc chắn sẽ sớm bình phục, sau này cũng không còn đột ngột ngất đi như vậy nữa.”
“Tốt, tốt, tốt.” Tạ lão phu nhân vui mừng gật đầu lia lịa.
Bà quay sang nhìn Tần Cửu Vi đang đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ công nhận và khen ngợi. Kể từ khi Tần Cửu Vi gả vào Hầu phủ, nhiều việc trong phủ đều trở nên thuận lợi hơn hẳn, nàng quả thực là phúc tinh của Hầu phủ mà.
Tạ Uyển Ninh đứng bên cạnh tức tối hừ lạnh một tiếng. Không ngờ vị tiểu thái y mà Tần Cửu Vi mời lần này, y thuật lại tài tình đến thế! Sao nàng ta việc gì cũng có thể nhanh chân hơn mình chứ! Thật là bất công quá đỗi!
Sau khi kê đơn t.h.u.ố.c cho lão phu nhân xong, Lâm thái y tiếp tục chẩn trị cho Tạ Kinh Xuân.
Tạ Nghiễn Lễ thấy y cau chặt mày, không khỏi lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi Lâm thái y, bệnh của nó có nghiêm trọng lắm không?”
Lâm thái y khẽ thở dài một hơi, “Sở dĩ Xuân thiếu gia đau đớn là vì dư độc trong cơ thể vẫn chưa được thanh trừ hết, lại tích tụ đã nửa năm trời, xử lý quả thực có chút phiền phức…”
Lòng Tần Cửu Vi thắt lại, nhưng may mắn lời của Lâm thái y vẫn chưa dứt.
“Nhưng Thế tử gia xin cứ an tâm, bệnh của Xuân thiếu gia chỉ là trị liệu có phần phiền toái, cần phải uống t.h.u.ố.c và đắp t.h.u.ố.c mỗi ngày, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.”
Nghe lời này, Tạ Nghiễn Lễ và Tần Cửu Vi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Tạ Cảnh, người đứng bên cạnh từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, đôi môi mím chặt cũng dịu đi vài phần.
Tạ Giác lại càng vui mừng, nhanh nhẹn nhào lên bám vào chân lành lặn của ca ca.
“Quá tốt rồi ca ca, huynh không sao rồi!”
Sau khi mọi người rời đi, Thanh Lan viện lại trở về vẻ yên tĩnh.
Tần Cửu Vi nhìn qua khung cửa sổ, thấy vầng trăng khuyết treo cao bên ngoài, nàng lấy tay che miệng, khẽ ngáp một cái.
A, mệt mỏi rồi.
Nàng đứng dậy, cúi mình thi lễ với Tạ Nghiễn Lễ đang ngồi ngay ngắn.
“Cũng đã khuya rồi, thiếp xin phép đi nghỉ trước, phu quân cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Chưa kịp xoay người, Tạ Nghiễn Lễ bất chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Tần Cửu Vi chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ý như hỏi: Sao vậy?
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Nghiễn Lễ khóa chặt trên người nàng.
“Chuyện của Xuân ca nhi, đa tạ nàng.” Hắn ngừng lại một chút, tiếp lời: “Cả hai đứa trẻ còn lại, nàng đối với chúng đều vô cùng tận tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Nghiễn Lễ hiểu rõ, chăm sóc nuôi dưỡng ba đứa trẻ tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Huống hồ, Tạ Kinh Xuân cùng hai đứa còn lại đều không phải con ruột của Tần Cửu Vi.
Nàng lại có thể làm được đến mức này.
Quả thực là một nữ tử hiền thục lại lương thiện.
Tần Cửu Vi nghe hắn nói vậy, không khỏi khẽ cười.
“Phu quân khách khí rồi, chúng ta đã bái đường thành thân, tức là vợ chồng chính thức, lẽ thường phải nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau.”
Nàng đã gả tới đây, liền muốn sống những ngày tháng yên ổn. Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tạ Nghiễn Lễ, chăm sóc tốt ba đứa trẻ, không cần phải sống trong những mưu toan lừa gạt, đó chính là điều nàng mong muốn nhất lúc này.
Tạ Nghiễn Lễ gật đầu, môi mỏng mím chặt. Nhưng trong lòng, không hiểu vì sao, khi nghe nàng dùng những lời lẽ xa cách, bình tĩnh mô tả mối quan hệ giữa họ, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu…
Tần Cửu Vi nhìn thoáng qua thần sắc của hắn, nhận ra hình như hắn có chút không vui.
Nam nhân này làm sao vậy?
Thật khó hiểu, thôi thì nàng cứ đi ngủ cho xong.
Ngày hôm sau.
Tạ Kinh Xuân hôm nay không đến bãi tập võ. Cậu theo lời dặn của Lâm thái y, ở trong phòng đắp thuốc, suốt cả ngày không hề ra ngoài.
Lúc xế chiều, Tần Cửu Vi dẫn Tạ Giác đến thăm cậu.
Tạ Giác mặc bộ xiêm y mới, chiếc áo gấm màu xanh nhạt càng tôn thêm làn da trắng trẻo của cậu bé. Khi cười để lộ vài chiếc răng sữa nhỏ xinh, trông vô cùng đáng yêu, hệt như một tiểu tiên đồng vậy.
Tạ Kinh Xuân nửa tựa trên chiếc trường kỷ mềm mại, thấy họ, đôi mắt cậu chợt sáng bừng lên.
“Mẫu thân, người đến rồi.”
“Vết thương đã đỡ hơn chưa?”
Tần Cửu Vi cong môi cười, rõ ràng cảm thấy thái độ của Tạ Kinh Xuân đối với mình đã trở nên thân cận hơn trước.
Nàng ôm Tạ Giác, ngồi xuống bên cạnh trường kỷ.
“Vết thương ở chân con đỡ hơn chưa?”
Tạ Kinh Xuân gật đầu mạnh mẽ, “Đỡ nhiều rồi ạ. Hôm nay đắp t.h.u.ố.c mỡ cả ngày, vết thương rõ ràng không còn đau nữa, y thuật của Lâm thái y quả là cao siêu.”
“Không đau tức là đã có hiệu nghiệm, chỉ cần mỗi ngày đắp thuốc, chắc chắn sẽ sớm lành thôi.”
Nàng rất tin tưởng vào y thuật của Lâm An. Đời trước, không ít lần hắn đã cứu nàng khỏi cửa tử.
Ánh mắt Tần Cửu Vi dừng lại trên người Tạ Kinh Xuân. Trên người cậu cũng đang mặc bộ y phục mới do thợ may vừa hoàn thành. Bộ y phục mới của Tạ Kinh Xuân là một chiếc áo gấm màu xám tro, cổ tay và cổ áo đều được thêu hoa văn chìm kín đáo, tinh xảo, càng làm tôn lên vẻ tuấn tú, cao quý của cậu.
Tần Cửu Vi cong môi, “Con mặc y phục mới, trông tinh thần hơn hẳn lúc trước.”
Tạ Kinh Xuân hơi ngượng ngùng gãi đầu. Mẫu thân thật là… mặc một bộ đồ mới cũng phải khen…
Ơ? Sao lại chỉ khen một câu rồi thôi?
“Thế tử gia.”
Lúc này, tiếng thông báo của thị nữ vang lên ở ngoài cửa phòng.
Tạ Nghiễn Lễ sải bước đi vào, trên người vẫn mặc triều phục chưa kịp thay. Hiện hắn đang là quan tam phẩm, triều phục màu đỏ, thắt lưng đen nạm ngọc thạch, càng làm nổi bật vòng eo săn chắc mạnh mẽ của hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, dưới ánh đỏ của quan phục càng thêm phần góc cạnh rõ ràng. Lông mày kiếm bay vút vào thái dương, đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm.
Đây là lần đầu tiên Tần Cửu Vi thấy hắn mặc triều phục, nàng không khỏi chớp chớp mắt.
Quả không hổ danh là phu quân nàng đã chọn trong kiếp này, thật sự quá đỗi hào hoa phong nhã.