Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 58: Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt từ khi nào vậy?



 

Tạ Kinh Xuân nhìn rõ, mắt lập tức mở to.

 

Hắn không nhìn nhầm đấy chứ, nhị đệ lại đang đ.á.n.h người!

 

Trước kia, nhị đệ trong mắt hắn vẫn luôn là bộ dạng lễ phép khiêm nhường, mỉm cười lặng lẽ.

 

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nhị đệ như vậy…

 

Tạ Cảnh nhớ lại những chuyện Lý Nguyên đã làm trước đây, động tác dưới chân càng lúc càng mạnh bạo.

 

Trong đôi mắt vốn ôn nhu hòa nhã ngày thường, lúc này lại tràn ngập ánh lạnh khát máu.

 

Cuối cùng Tạ Kinh Xuân cũng dừng tay, Tạ Cảnh vẫn đang ra sức đá.

 

Tạ Kinh Xuân đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người.

 

Không ngờ lại còn có thiên phú học võ đến thế…

 

Chẳng lẽ là một thiên tài văn võ song toàn sao!

 

Xe ngựa của Tần Cửu Vi ở bên ngoài Thư viện Ngô Đồng.

 

Đợi một lúc lâu không thấy bọn họ trở về, nàng đang chuẩn bị vén rèm ra ngoài xem.

 

Ngay lúc này, xe ngựa đột nhiên hơi rung lên, hai cái bóng nhỏ vèo một cái đã chui vào.

 

Tần Cửu Vi nhìn kỹ, quả nhiên là hai đứa trẻ.

 

Tạ Cảnh vừa lên xe ngựa, ánh mắt Tần Cửu Vi lập tức rơi vào người hắn, bắt đầu kiểm tra.

 

Thấy trên người hắn không có m.á.u me hay vết thương, bộ áo bào trắng ánh trăng không hề vấy bẩn.

 

Ngay sau đó, ánh mắt Tần Cửu Vi rơi xuống trán Tạ Cảnh ướt đẫm mồ hôi, khẽ nhíu mày.

 

“Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?”

 

Tạ Cảnh còn chưa kịp nói, Tạ Kinh Xuân bên cạnh đã phấn khích lên tiếng.

 

“Mẫu thân không biết đâu, vừa nãy nhị đệ cũng đi cùng chúng con đ.á.n.h Lý Nguyên đấy.”

 

Tạ Cảnh chú ý đến ánh mắt của Tần Cửu Vi, lạnh nhạt nói: “Vâng, đá vài cú.”

 

Tần Cửu Vi mím môi.

 

Trán đã ướt đẫm mồ hôi thế này, chắc chắn không phải chỉ đá vài cú đâu nhỉ…

 

Nàng lấy khăn tay từ trong tay áo ra, đến gần Tạ Cảnh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn.

 

Theo động tác dịu dàng của nàng, Tạ Cảnh cảm thấy bản thân mình dường như từ từ thả lỏng.

 

Tạ Cảnh ngước mắt, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Tần Cửu Vi.

 

Ánh mắt nàng chuyên chú và dịu dàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

 

Hắn không nhịn được mang theo tiếng nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, “Mẫu thân, cảm ơn…”

 

Tần Cửu Vi cong môi, nhẹ nhàng đáp lời.

 

Đồng thời, Tần Cửu Vi nghĩ đến hành động vừa rồi của Tạ Cảnh, trong lòng lại có thêm một tầng nhận thức về hắn.

 

Lúc cánh chưa cứng thì nhẫn nhịn được thì nhẫn, một khi có cơ hội liền lập tức tận dụng triệt để, phản công không hề nương tay.

 

Ừm, giống hệt mình.

 

Rất tốt.

 

Mặt khác.

 

Sau khi Tạ Kinh Xuân và Tạ Cảnh dẫn người đi.

 

Lý Nguyên và đám tùy tùng nằm trên đất, rên rỉ đau đớn.

 

Chiếc bao tải bị đ.á.n.h cho rách tả tơi, Lý Nguyên khó khăn lắm mới bò ra được, trên mặt hắn đầy bụi đất, tóc tai bù xù, quần áo cũng bị xé rách vài chỗ.

 

Lý Nguyên c.ắ.n chặt răng, trong mắt tràn đầy sự giận dữ.

 

Đồ tạp chủng này lại còn dám phản kháng! Dám tìm người đ.á.n.h hắn!

 

Tên tiểu tùy tùng cũng bò ra khỏi bao tải, mặt hắn bầm tím, mắt ngấn lệ nhìn Lý Nguyên.

 

“Thiếu gia, chuyện này là sao ạ? Ai mà to gan đến mức dám đ.á.n.h chúng ta?”

 

Lý Nguyên vả một cái lên đầu tiểu tùy tùng, “Đồ ngu c.h.ế.t đi cho rồi! Ngoài Tạ Cảnh ra còn có thể là ai!”

 

“Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia!” Người của Lâm An Hầu phủ lúc này cũng đã chạy tới.

 

Vừa nãy họ đợi mãi ở ngoài thư viện không thấy Lý Nguyên, không khỏi có chút lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những lần trước tiểu thiếu gia bắt nạt người xong, rất nhanh đã ra rồi.

 

Họ sợ xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp chạy vào thư viện.

 

Tiểu thiếu gia là đích tử của Hầu gia, được cưng chiều như châu như báu.

 

Nếu tiểu thiếu gia có chuyện gì, bọn họ cũng không cần sống nữa.

 

Lý Nguyên nhìn thấy đám hạ nhân vội vã chạy đến, càng thêm tức giận.

 

Vừa nãy lúc hắn bị đ.á.n.h thì không thấy một ai, giờ hắn bị đ.á.n.h xong hết rồi, từng đứa lại chạy đến!

 

Lý Nguyên giận dữ quát mắng, đám mỡ trên mặt cũng run lên ba hồi, “Đồ vô dụng! Một lũ vô dụng!”

 

Đám hạ nhân lập tức run rẩy xin tha.

 

“Là lỗi của nô tài! Là lỗi của nô tài!”

 

Lý Nguyên thở hổn hển, trừng mắt nhìn bọn họ, “Vừa nãy ở cổng có thấy ai không?”

 

Trương Tam dẫn đầu suy nghĩ một chút, “Bây giờ cách lúc tan học cũng một lúc rồi, ngoài cổng không thấy ai.”

 

“À đúng rồi, còn có một chiếc xe ngựa, bên trong còn truyền ra mấy giọng nữ, bên trong chắc là phu nhân của Tạ Thế tử, đến đón Tạ Cảnh tan học.”

 

Lý Nguyên lập tức nhíu mày.

 

Tạ Thiếu phu nhân không phải là mẹ kế của Tạ Cảnh sao? Lại đối xử tốt với Tạ Cảnh đến vậy?

Mắt Lý Nguyên nguy hiểm nheo lại.

 

Hay lắm, thảo nào hắn cứ thắc mắc sao Tạ Cảnh đột nhiên có gan dám đối đầu với hắn!

Thì ra là có chỗ dựa rồi à!

 

Lý Nguyên tức giận bật một tiếng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng vừa đứng lên, vai bỗng truyền đến một trận đau nhói.

 

“Hự—'”

 

Trương Tam lập tức tiến lên kiểm tra, phát hiện bị trật khớp.

 

Lý Nguyên c.ắ.n chặt răng, cơ mặt bên má khẽ co giật.

 

Hắn mặt mày âm trầm, ánh mắt đầy giận dữ, chỉ vào Trương Tam nói: “Ngươi đi, dùng tiền tìm vài cung thủ tốt nhất đến đây!”

 

Nếu không phải người phụ nữ này chống lưng cho Tạ Cảnh, Tạ Cảnh lấy đâu ra gan phản kích?

 

Nàng ta hại ta bị thương vai, ta liền cho người dùng cung tiễn b.ắ.n xuyên cánh tay nàng ta!

 

Trương Tam cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng cung thủ thì không phải chuyện đùa.

 

Tuy rằng tiểu thiếu gia thường xuyên lấy cung tiễn b.ắ.n hạ nhân trong phủ chơi.

 

Nhưng đó chẳng qua chỉ là nô tài, c.h.ế.t thì c.h.ế.t.

Còn Tạ Cảnh và Thế tử phu nhân thì không phải như vậy…

 

“Tiểu thiếu gia, bọn họ là người của Hầu phủ, nếu bị phát hiện…” Trương Tam cố gắng khuyên can.

 

Lý Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tìm mấy người võ công cao cường, không để bị phát hiện là được chứ gì? Sao mà ngu xuẩn thế!”

 

Trương Tam không dám nói thêm nữa, vội vàng cúi người đi làm theo.

 

Lý Nguyên thấy vậy mãn nguyện nhếch cằm lên, chuyện này là phụ thân hắn dạy hắn.

 

Hôm trước một hạ nhân không cẩn thận làm vỡ một chén sứ, phụ thân hắn trực tiếp lệnh cho người hủy hoại đôi tay hắn.

 

Phụ thân nói đúng, không độc ác không phải trượng phu!

 

Làm nam nhân, chính là phải đủ tàn nhẫn mới làm nên đại sự!

 

Nữ nhân kia và Tạ Cảnh dám giẫm lên đầu hắn, thì phải trả giá!

 



 

Hầu phủ, bữa tối.

 

Tạ Nghiễn Lễ hôm nay về phủ sớm hơn, sau khi hỏi thăm bài vở, năm người cùng nhau đến chính viện dùng bữa tối.

 

“Cảnh ca nhi, nếm thử món này, hôm nay con đi học vất vả, ăn nhiều một chút.”

 

Tần Cửu Vi gắp một miếng thịt khô xào măng đặt vào đĩa Tạ Cảnh.

 

Tay Tạ Nghiễn Lễ đang cầm đũa khựng lại, ngẩng đầu nhìn.

 

Chỉ thấy Tạ Cảnh khẽ cười, sau đó ôn tồn nói: “Đa tạ mẫu thân.”

 

Nói xong liền gắp miếng thịt đó đưa vào miệng.

 

Tạ Nghiễn Lễ bỗng nhiên sững sờ, khẽ cau mày.