Tạ Nghiễn Lễ nhìn ngọn nến đang chập chờn trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ lại bát t.h.u.ố.c nhìn thấy sáng nay.
Đêm tân hôn, hắn đã nói với Tần Cửu Vi rằng hắn sẽ không chạm vào nàng.
Hắn lo lắng Tần Cửu Vi có con của mình, sẽ không còn quan tâm đến ba đứa trẻ kia nữa.
Giờ đây nàng tự nguyện uống t.h.u.ố.c tránh thai, lẽ ra hắn phải thấy bớt việc mới đúng?
Tại sao hắn lại cảm thấy tức giận như vậy…
—
“Ngươi nói lại một lần nữa cho kỹ, là tận mắt thấy Xuân thiếu gia đi vào sòng bạc đó sao?”
Tiểu nha hoàn dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, “Dạ, nô tỳ quả thực tận mắt thấy Xuân thiếu gia đi vào.”
“Nô tỳ đi theo sau Xuân thiếu gia suốt quãng đường, cậu ấy không hề phát hiện ra nô tỳ.”
Nói xong, nàng ngập ngừng, “Nhưng, Xuân thiếu gia không đi cửa chính của sòng bạc, mà là đi cửa sau.”
Tần Cửu Vi nhíu chặt mày, “Cửa sau?”
Vì sao Tạ Kinh Xuân lại đi cửa sau, nếu muốn đ.á.n.h bạc, lẽ ra phải đi thẳng cửa chính chứ?
Trong lúc Tần Cửu Vi đang suy nghĩ, chợt cảm thấy có người đang kéo tay áo mình, cúi xuống liền bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của Tạ Giác.
Nhóc ngước khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lên, tò mò hỏi: “Mẫu thân, sòng bạc là nơi nào ạ? Bên trong cũng có đồ ăn ngon và đồ chơi vui sao?”
Nhóc vô cùng vui vẻ nói: “Hì hì, vậy con cũng muốn đi sòng bạc!”
Tần Cửu Vi:…
Mình lo lắng quá mức, suýt chút nữa quên mất tiểu nhân tinh này.
Nàng ngước mắt nhìn Triệu ma ma.
Triệu ma ma lập tức hiểu ý, tiến lên nói với Tạ Giác bằng giọng ôn hòa: “Giác thiếu gia ngoan, chúng ta ra phố chơi có được không?”
Tạ Giác dù sao còn nhỏ tuổi, rất nhanh sự chú ý đã bị chuyển đi, liền đi theo Triệu ma ma ra ngoài.
Tần Cửu Vi mím chặt môi, quyết định điều tra rõ ràng chuyện này.
Ngay sau đó nàng bật dậy khỏi ghế, quay sang nhìn tiểu nha hoàn dẫn đường, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm.
“Ngươi đi dẫn đường, ta muốn tự mình đi xem!”
Kiếp trước Tần Cửu Vi chưa từng sinh con, đến giờ mới biết, nuôi dưỡng một đứa trẻ khôn lớn, giữa chừng phải hao tâm tổn trí biết bao nhiêu.
Một lát sau, mấy người họ đi đến phía sau cửa sòng bạc.
Nơi đây hoàn toàn không có sự náo nhiệt ồn ào như cửa trước, vô cùng hẻo lánh, cỏ dại nơi góc tường run rẩy trong gió nhẹ.
Tống ma ma đi theo liếc nhìn tiểu nha hoàn, người này lập tức hiểu ý, tiến lên đưa tay gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên một cách đột ngột trong con hẻm vắng lặng này.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa sau mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiểu tạp dịch quần áo rách rưới thò đầu ra, muốn xem ai gõ cửa.
Chưa kịp để hắn phản ứng lại, Tần Cửu Vi đã dẫn người xông vào.
Sân sau sòng bạc bừa bộn, đồ đạc chất đống ở một góc, tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Vạt váy của Tần Cửu Vi bị dính nước bẩn trên mặt đất, đôi hài thêu tinh xảo cũng dính đầy bùn đất, nhưng nàng không hề bận tâm.
Sau khi đi vòng qua vài hành lang, băng qua một khoảng sân nhỏ cỏ dại mọc um tùm, nàng dừng lại trước cửa một căn nhà củi cũ nát.
Cửa nhà củi hé mở, bên trong vọng ra tiếng khóc thút thít yếu ớt.
Tần Cửu Vi vội vàng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong căn nhà củi tối om, Tạ Kinh Xuân đang ngồi xổm trong góc, bên cạnh là một cô bé khoảng chừng chín tuổi.
Cô bé quần áo rách nát, cũ kỹ đầy vết bẩn, khắp người là những vết thương.
Những vết thương lớn nhỏ mới cũ chồng chất lên nhau trông thật kinh hoàng, có vẻ như bị roi quất, lại như bị vật sắc nhọn cứa vào, vết thương vẫn còn rỉ máu, khuôn mặt nhỏ cũng lấm lem.
Còn Tạ Kinh Xuân đang cầm một chiếc khăn tay trắng mềm, lau vết thương cho cô bé.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tạ Kinh Xuân nhìn thấy Tần Cửu Vi, mắt chợt mở to.
“Mẫu thân, người… sao người lại đến đây.”
Tạ Kinh Xuân mím môi, biết mình không thể giấu được nữa, từ từ giải thích.
“Cô bé này tên là Nam Nam, con muốn giúp cô bé…”
“Hôm đó con đi ngang qua y quán, thấy cô bé quỳ trước cửa y quán xin thuốc, trên người toàn là vết thương, trông rất đáng thương.”
“Nam Nam nói với con, mẹ cô bé mất rồi, cô bé bị phụ thân bán vào cái phường nào đó làm việc…”
“Con định nói sòng bạc phải không.” Tần Cửu Vi lên tiếng.
Mắt Tạ Kinh Xuân sáng lên, “Mẫu thân, sao người biết? Chính là sòng bạc này!”
“Nơi này cũng là Nam Nam dẫn con đến, cô bé nói đây là chỗ cô bé ở, con rảnh rỗi thì đến mang đồ ăn và t.h.u.ố.c trị thương cho cô bé, coi như làm hết khả năng của mình để giúp cô bé.”
Tạ Kinh Xuân nghiêm nghị nói: “Mẫu thân, con không làm chuyện xấu.”
Tần Cửu Vi gật đầu.
Quả thật, ai có thể ngờ rằng con đến sòng bạc là vì chuyện này.
Ngay sau đó, ánh mắt Tần Cửu Vi rơi xuống người cô bé.
Cô bé co rúm lại trong góc, tứ chi gầy guộc như que củi, cánh tay và chân hầu như không có thịt, da dính chặt vào xương, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác gần như lõm vào.
Nếu để mẫu thân của đứa trẻ này biết, nàng sẽ đau lòng biết bao nhiêu…
Tạ Kinh Xuân cũng là người nhân hậu, quả là một đứa trẻ lương thiện.
Nguyện ý bỏ nhiều tâm sức như vậy để giúp đỡ một người.
“Vậy tại sao con không nói cho mẫu thân biết?” Tần Cửu Vi quay sang nhìn Tạ Kinh Xuân, lên tiếng hỏi.