Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 97: Nàng lại muốn ta nạp thiếp đến thế sao?



 

Trong phòng hơi nước mịt mờ, đợi sương mù tan đi đôi chút, ánh mắt Tạ Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào Tần Cửu Vi trong bồn tắm.

 

Mỹ nhân vừa tắm xong, trên người không vướng mảnh vải nào, cơ thể hoàn hảo không chút tì vết của nàng cứ thế phô bày trọn vẹn trước mắt hắn.

 

Làn da nàng mịn màng ấm áp như ngọc bạch, những giọt nước từ từ trượt xuống chiếc cổ duyên dáng, đi qua xương quai xanh hơi nhô lên, lướt qua bờ vai tròn trịa, rồi dọc theo cánh tay mà chảy xuống.

 

Sự mềm mại trước n.g.ự.c khẽ phập phồng theo hơi thở dồn dập…

 

Sắc hồng lan từ gò má đến cổ, cả người nàng vừa kiều diễm lại vừa đáng thương.

 

Tạ Nghiễn Lễ sững sờ tại chỗ, cơn giận dữ ban đầu trong mắt đã bị sự kinh ngạc bất chợt này thay thế.

 

Dưới bụng hắn siết chặt, một luồng nóng rực lan đến vành tai, nóng bỏng như bị thiêu đốt.

 

Ánh mắt sắc bén giờ đây cũng trở nên có chút bối rối, hắn rõ ràng biết mình lúc này nên quay lưng đi, nhưng chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích dù chỉ nửa phân.

 

“A!” Tần Cửu Vi lập tức kêu lên kinh ngạc.

 

Đôi mắt nàng mở to hết cỡ, tràn đầy hoảng loạn và kinh ngạc.

 

Tần Cửu Vi luôn giữ được sự bình tĩnh, hiếm khi thất thố như vậy, đầu óc nàng lúc này cũng hoàn toàn bị kẹt lại.

 

Cho đến khi qua vài nhịp thở mới kịp phản ứng, nàng lập tức giấu cơ thể mình chìm lại vào trong bồn tắm.

 

Sắc hồng vì xấu hổ lúc này càng trở nên đậm hơn, từ gò má hồng nhuận, đến chiếc cổ thon dài, rồi đến bờ vai trắng nõn hơi lộ ra khỏi mặt nước, đẹp đến kinh hồn.

 

Ngực nàng phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập và rối loạn.

 

Những giọt nước trượt dài trên làn da nàng, nhỏ xuống nước, b.ắ.n lên những gợn sóng nhỏ.

 

Đôi mắt vốn trong veo giờ đây phủ một tầng hơi nước, trong vẻ mờ ảo càng thêm phần yếu đuối động lòng người.

 

Hơi thở Tạ Nghiễn Lễ không khỏi ngừng lại, tim đập đột ngột tăng tốc, tiếng tim đập “thình thịch” như thủy triều dâng trào nhấn chìm hắn trong giây lát.

 

“Phu quân…” Tần Cửu Vi thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, mím môi, khẽ gọi một tiếng.

 

Tạ Nghiễn Lễ chợt bừng tỉnh, trên mặt thoáng qua vẻ bối rối.

 

Hắn vội vàng dời ánh mắt đi, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, giọng nói mang theo chút khàn khàn và không tự nhiên, “Ta ra ngoài trước.”

 

Nói rồi, hắn xoay người vội vã bước ra ngoài, đứng sau bức bình phong.

 

Tạ Nghiễn Lễ mím chặt môi, cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc hỗn loạn như sóng triều.

 

Trong lòng không khỏi có chút bực bội, rõ ràng mình đến để chất vấn chuyện nạp thiếp của nàng, sao lại biến thành thế này…

 

Tần Cửu Vi thấy Tạ Nghiễn Lễ quay lưng rời đi, tâm trạng hơi ổn định lại.

 

Thị nữ bên cạnh cũng vội vàng lấy khăn lau và quần áo đã chuẩn bị sẵn, hầu hạ Tần Cửu Vi mặc đồ.

 

Sau khi lau khô người, thị nữ nhẹ nhàng cầm váy lên, giúp Tần Cửu Vi mặc vào.

 

Đây là một chiếc váy dài bằng lụa mềm mại, tuy mỏng nhưng không xuyên thấu.

 

Chỉ là trong phòng hơi nước bao phủ, Tần Cửu Vi vừa mặc vào, váy đã dính sát vào đường cong cơ thể nàng.

 

Tạ Nghiễn Lễ quay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Vòng eo thon gọn, có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, đường nét trước n.g.ự.c ẩn hiện dưới lớp vải, tà váy rủ xuống theo đôi chân nàng, hơi dán vào chân.

 

Mỗi bước nàng đi, đều có thể mơ hồ thấy được đường nét thon thả của đôi chân lay động dưới tà váy, có một vẻ đẹp mờ ảo như muốn nói mà lại thôi.

 

Chỉ là tâm trạng hắn lúc này đã được đè nén đến bình tĩnh, ánh mắt chỉ hơi ngưng lại, rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày.

 

Tần Cửu Vi cúi người chào hắn, “Phu quân.”

 

“Phu quân? Nàng coi ta làm phu quân từ lúc nào?” Tạ Nghiễn Lễ nở một nụ cười lạnh.

 

Tần Cửu Vi không hiểu, trong mắt đầy vẻ mơ hồ. Hắn lại đang tức giận chuyện gì nữa?

 

“Phu quân có ý gì?”

 

Tạ Nghiễn Lễ không trả lời mà hỏi ngược lại, “Chuyện Tổ mẫu muốn nạp thiếp cho ta nàng có biết không?”

 

Thì ra là chuyện này, Tần Cửu Vi khẽ gật đầu, “Biết.”

 

Thấy nàng gật đầu, lửa giận trong lòng Tạ Nghiễn Lễ bùng lên, ánh mắt ẩn chứa sự giận dữ, “Nàng đồng ý? Nàng lại muốn ta nạp thiếp đến thế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng lại muốn đẩy hắn cho nữ nhân khác như vậy sao?!

 

Trong mắt Tần Cửu Vi thoáng qua vẻ hoang mang, “Phu quân đang nói gì vậy? Thiếp không hề đồng ý.”

 

Tạ Nghiễn Lễ rõ ràng không tin lời nàng, “Nhưng Tổ mẫu nói nàng đồng ý? Rốt cuộc hai người ai nói thật?”

 

Tần Cửu Vi không ngờ lời nói lại truyền đạt thành ra như vậy.

 

Nàng mím môi giải thích, “Lúc đó thiếp nói là, chỉ cần phu quân đồng ý, Cửu Vi sẽ không có ý kiến, thiếp lúc đó không hề đồng ý.”

 

“Vậy là chỉ cần ta đồng ý, nàng cũng đồng ý.”

 

Ánh mắt Tạ Nghiễn Lễ lạnh lẽo, “Nàng lại không bận tâm việc ta nạp thiếp đến vậy sao?”

 

Tần Cửu Vi hé miệng, nàng đúng là nghĩ như vậy…

 

Nhưng Tạ Nghiễn Lễ giận dữ như thế, mình chắc chắn không thể nói ra như vậy được…

 

Tần Cửu Vi ngước mắt lên, “Vậy phu quân muốn thiếp nói thế nào?”

 

Nàng mạnh mẽ cấu vào lòng bàn tay mình, hốc mắt lập tức rưng rưng nước.

 

“Tổ mẫu là trưởng bối, mà thiếp gả vào Hầu phủ chưa đầy hai tháng, làm sao dám công khai chống đối Tổ mẫu?”

 

“Chàng là đích trưởng tử của Hầu phủ, muốn nói gì thì nói, nhưng thiếp thì không…”

 

Nói đến cuối cùng, giọng nàng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

 

Tạ Nghiễn Lễ khựng lại, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần chua xót.

 

Nàng một thân một mình gả vào, không nơi nương tựa ở Hầu phủ, đương nhiên là vô cùng khó khăn.

 

Sao mình có thể yêu cầu nàng công khai chống đối Tổ mẫu? Nàng làm sao làm được?

 

Yết hầu Tạ Nghiễn Lễ khô khốc, vừa định lên tiếng, lại nghe Tần Cửu Vi mở lời.

 

“Tổ mẫu còn nhắc đến chuyện con cái, việc sinh nở là trọng yếu nhất của gia tộc, thiếp lại càng không biết phải nói gì, nếu không chẳng phải sẽ thành tội nhân của Hầu phủ sao?”

 

Nhắc đến con cái, vẻ mặt Tạ Nghiễn Lễ vốn đã dịu đi một chút, lại lạnh hẳn.

 

Hắn đột ngột ngước mi, nhìn chằm chằm Tần Cửu Vi, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa sự giận dữ.

 

“Nàng đã biết con cái quan trọng, vậy tại sao lại uống t.h.u.ố.c tránh thai?”

 

Mí mắt Tần Cửu Vi khẽ chớp, không ngờ hắn lại hỏi đột ngột như vậy.

 

Nhưng may mắn là nàng đã sớm biết sẽ có ngày này.

 

Chuyện này rốt cuộc cũng phải giải thích rõ ràng với hắn.

 

Nàng rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp: “Bởi vì ba đứa trẻ này của chúng ta…”

 

Lông mi Tạ Nghiễn Lễ run lên, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

 

Tần Cửu Vi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, đối diện với ánh mắt hắn, “Các con từ nhỏ đã mất đi cha mẹ ruột, thân thế đáng thương.”

 

“Nếu thiếp nhanh chóng có con của mình, tinh lực chắc chắn sẽ bị phân tán, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ lơ là các con. Các con đã gọi thiếp một tiếng mẫu thân, thiếp đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của một người mẹ.”

 

Tạ Nghiễn Lễ cứng người, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

 

Chính mình lại hiểu lầm nàng rồi…

 

Ban đầu cứ tưởng, nàng vì chán ghét hắn, nên mới không muốn sinh con cho hắn, không ngờ lại vì lý do này.

 

Tạ Nghiễn Lễ ngước mắt nhìn nàng, “Nàng nói có lý, nhất là Giác ca, thằng bé bây giờ còn quá nhỏ.”

 

Từ đêm tân hôn hôm đó đến giờ, hắn vẫn không muốn động vào nàng, cũng chính vì lý do này.

 

Không ngờ Tần Cửu Vi lại cũng nghĩ như vậy.

 

Nàng còn tốt hơn cả những gì hắn nghĩ…

 

“Thực ra…” Tần Cửu Vi mím môi, “Còn một lý do nữa.”

 

“Gì cơ?” Ánh mắt Tạ Nghiễn Lễ khóa chặt nàng.